• dau-title
  • Tản Văn
  • cuoi-title

Giấc mơ xanh dịu ngọt

Thứ hai - 27/10/2025 11:12




(Ảnh: Nhà thơ Phương Thủy và nhà giáo Nguyễn Xuân Thi)


GIẤC MƠ XANH DỊU NGỌT

(Nguyễn Phương Thủy viết tặng cha)

 

Con chào bố trong một giấc mơ. Giờ này con hy vọng bố đã ngủ ngon. Trời đêm xanh dịu ngọt. Hơi nước mưa của ngày đọng lại ẩm ướt hiền hòa. Búp non nép mình trên nhánh lá. Tất cả... bình yên đi vào giấc ngủ cùng bố. 

Con đang thức ở một nơi không xa lắm, chỉ cách một cái bấm vào messenger (hay metxedet như bố vẫn gọi) là gặp thôi. 

Con đang nghĩ về bố ở một nơi rất gần, chỉ đặt tay lên ngực là thấy râm ran từ ngữ. Hồi tưởng là một không gian chung của con và bố. Khi con nghĩ thì bố sẽ rung cảm và ngược lại. Con tin là như thế.

Con bắt đầu từ cảm bố nhé. Mấy hôm nay con nôn nao bồn chồn một chút khi nghĩ tới tương lai, một tương lai tính bằng đơn vị ngày và giờ thôi. Con thấy nó quan trọng thế. Bố của con sắp tròn 90, nếu tính tuổi mụ. Con băn khoăn không biết mình thích nói tuổi của bố sẽ là 89 hay 90. Tuổi 89 nghe trẻ hơn. Nghe như mình sẽ có bố 365 ngày lâu hơn nữa trong đời. Tuổi 90 nghe long trọng tự hào lắm, chẳng lẽ chờ đến sang năm mới được nói?

- Rõ trẻ con! 89 hay 90 thì khác gì nhau! Ông Thi 103 tuổi chưa chịu đi nhé!

Đấy! Con chưa nói ra đã nghe thấy bố trả lời rồi.

Phản ứng đầu tiên của con dĩ nhiên là cãi... nhưng mà không biết chọn ý nào trước. 

- Nào là thêm một ngày có bố trên đời là con được hưởng rất nhiều. Bố chỉ cần 1 giây để bấm"tôi thích" hoặc bình luận "chơi được" cho bài viết của con thôi nhưng đủ để con yên tâm và vui cả những ngày sau. Có bố theo mình từng bước, có bố đón nhận thành quả lao động nghệ thuật của mình, có bố theo dõi sự phát triển của mình. Vậy nên 365 ngày là cả một kho báu bố cho con.

- Nào là con số 90 nó tròn trịa như 90 bông thược dược đỏ - bố thích màu đỏ mà - mỗi một bông có bao nhiêu là cánh - mỗi một cánh có bao nhiêu là óng ánh - mỗi óng ánh có bao nhiêu là ánh mắt của các chàng hoàng tử - con thành cô công chúa bé nhỏ ngồi lòng bố...

Con không nhớ khi mình sinh ra đã được bố ẵm trên tay mừng rỡ như thế nào. Con không nhớ những đêm con hờn không chịu ngủ bố đã cầm đèn chai soi đường cho mẹ bế và anh đi theo dỗ dành ở ngoài trời như thế nào. Con nhớ một trưa hè ngồi trên đùi bố, bên bờ ao ấu, ăn từng miếng thơm ngon bố xé từ cái đầu gà cho con đấy... Hôm ấy mặt nước cũng long lanh sáng như mọi khi. Gió cũng hiu hiu mát như mọi khi. Con 2 hay 3 tuổi bố nhỉ?

-Úi dào, sao mà bố nhớ được?

Đấy! Con chẳng hỏi nữa cho xong! 

Tập thể trường Hoàng Diệu. Một bữa cơm tối, cái mâm sáng lên dưới ánh đèn, nhà mình ăn sang, món cá rán. Con cá rán thơm, da vàng suộm nằm vắt ngang cái đĩa. Nó dài như bàn tay của bố. Nó không động đậy, cái đầu hơi nhọn, cái bụng phình ra. Con chưa kịp nghĩ gì, chưa kịp đặt tên cho nó. Bỗng đôi đũa của bố chọc vào dáy đứt cái đầu của nó ra khỏi thân. Con òa khóc "mất đầu thì nó sống làm sao được!" 

Thế là cả nhà dừng ăn, giải thích cho con rất là nghiêm túc. Con biết là mình đã được nâng niu lắm. Giọt nước mắt của con dẫu có phi lý mấy đi chăng nữa bố mẹ cũng không bỏ qua và bố đã nhường mọi người miếng ngon, chọn cái đầu xương xẩu... rồi lại phải buông đũa để thí đứa con gái này.

- Thôi kể làm gì cái thời gian khó ấy! Bố sẽ gạt đi như thế.

Con nhớ một chủ nhật được ngồi sau xe đạp của bố đi thăm cậu mợ. Hôm ấy vui lắm có gia đình dì Nga đi cùng. Trời nắng. Con muốn hắt xì mà cố nhịn, sợ bố mẹ phát hiện mình bị ốm thì sẽ không cho đi chơi nữa. Bố bảo "cứ hắt hơi cho nó thoải mái con người"... Vâng! Bố dạy con sống cho thoải mái và suy nghĩ tự do. 

Tự do như cơn gió biển ào ạt thổi về thị xã Rạch Giá ngày nào. Con theo bố ra biển đón thuyền đánh cá về bến - xin một con cá to mang về - chẳng ai quen ai - người xin và người tặng. Bố ơi, sao đời đơn giản thân thương thế bố nhỉ!

- không dễ thế đâu con ạ, mày cứ tưởng! Tưởng!

Con biết là bố hay nói ngược, con biết là bố hay nói cho người nghe ngứa ngáy trong người... Nhưng mà...!

Cả nhà mình có nghề phụ bố nhỉ. Còn bé con khâu nón. Bố mẹ may sửa quần áo cho bạn đồng nghiệp. Con biết là bố và mẹ không ai học cắt may nhưng đều khéo tay cả. Ngày ấy mình ở tập thể trường học có gia đình cô Út và chú Kiên thật vui. Bố sẽ không nhớ rõ nữa nhưng con và cô Út đều nhớ. Từ một tấm vải dù bố cắt hai áo khoác cho cô và chú - vải này cô mặc mùa hè che mưa, mùa đông chắn gió - bố nói với cô như thế và cái áo đó cô rất thích, mặc suốt, cô mới kể lại với con mấy tháng trước. Con thì nhớ bố sửa chiếc quần âu màu trắng cho cô. Máy lần thứ nhất, mặc thử, máy lần thứ hai mặc thử... Cô đứng ngoài sân, bố lượn quanh xem còn "thừa" chỗ nào thì "nhấn" tiếp... con không nhớ người lớn nói đùa cái gì nhưng ai cũng cười vui lắm.

Con chẳng thấy mình nghèo. Dẫu có ngày cái chạn chỏng nhơ chẳng có gì để cất, dẫu có ngày ăn bo bo thay gạo, dẫu có ngày con gom bút từ phần thưởng học sinh giỏi mang ra hàng xén "bán đổ" mang tiền về đưa mẹ... Con vẫn chưa bao giờ thấy mình sống trong nghèo khó, bởi bố mẹ ở bên, bao bọc con bằng những nụ cười và niềm tin. Hạnh phúc thật bình dị. 

Bố là thầy giáo của con và các bạn con. Lần đầu tiên phát biểu trong lớp con nói "thưa bố" - "không bố, thưa thầy chứ" - sao mà bố nghiêm khắc với con vậy? Sao mà con cũng "nhạy" tới mức để từ đó về sau không phát biểu nữa?

- Ai mà biết được, hờn với dỗi chỉ tội thiệt thân!

Bố sẽ nói thế đấy. Nhưng mà...! Không dỗi đâu phải là con gái phải không bố? Không dỗi sao được bố "làm lành" mua tặng con cái trâm cài áo bằng vàng hình bông hoa, cái lá thật điệu... Mấy chục năm con giữ bên mình. Mới đây con vô tình làm đứt cái lá, bông hoa vẫn đẹp xinh đậu lại trên cành... Bố ơi! Chiếc lá rụng như mùa thu trút lá. Thời gian đếm mùa. Con đếm tuổi cha!

Tám chín hay chín mươi - con sẽ cùng cha đi suốt một quãng đời. Bố là bông hoa thương con đậu lại trên cành bố nhé! 

Con chào bố trong giấc mơ xanh dịu ngọt.

Chuyện còn nữa - con hẹn bố trong hồi ức tập sau.

 

24.10.2025

 

Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.