- Tản Văn
Viết cho không chỉ riêng mình
Thứ tư - 20/10/2021 15:29
VIẾT CHO KHÔNG CHỈ RIÊNG MÌNH
(Trần Huyền Tâm)
Lang thang vào mạng, nhặt được một điều ước từ một cô Tấm ngoan hiền của Nhà Búp: “Nhân ngày 20/10, con xin có một điều ước: nếu có kiếp sau, xin đừng bắt con làm phụ nữ Việt Nam, con không muốn lúc nào cũng phải vai cõng Anh hùng, tay ôm Bất khuất, 365 ngày Trung hậu với Đảm đang ạ”! Tự nhiên thấy thương mình, thương cô Tấm này quá!
Lại nghĩ vẩn nghĩ vơ. Ừ nhỉ. Cả năm cả đời, các cơi trầu chúng mình cứ hùng hục hùng hục làm việc, quên mất mình đáng ra là phải làm phụ nữ ngọt ngào, chân yếu tay mềm, là thỏi kẹo sô-cô-la, là bờ môi gần, là nỗi nhớ xa, là đêm tối huyền thoại dịu dàng thì đáng yêu hơn là ngày ngày cứ mướt mát mồ hôi,... Bỗng dưng đến một ngày được coi là ngày đẹp trời, mà thực ra là chẳng giống ngày nào cả, các giếng khơi quyết định tặng cho các cơi trầu hai ngày trong năm, được phép được nói đến chữ “vùng lên”, được phép có quyền “đấu tranh bình đẳng giới”, được tặng hoa và nụ cười ngọt ngào. Nói là hai ngày cho nó oách thôi, chứ tính chi li ra thì chỉ có hai nửa buổi được quyền mặc đẹp hơn mọi ngày một chút, được háo hức đón chờ những lời chúc mừng kèm theo những bông hoa tươi. Và thế là các cơi trầu đã thấy oai lắm, tự hào lắm, phấn khởi lắm rồi.
Hàng khuyến mại giảm giá nhiều khi cũng có tác dụng, ít nhất là đã tạo ra hứng khởi cho người ta, nhất là cho những cơi trầu chẳng nhớ ra mình đáng lý phải là một cơi trầu theo đúng nghĩa. Tự dưng được nhận lời chúc mừng, được một phút vinh dự “làm hoa”, được đặt lên bàn (mà có khi cũng chẳng kịp nhận ra là hoa tươi hay hoa héo nữa). Cứ thấy mình vô cùng phấn khởi khi anh Uber, Grab bỗng dưng tặng cho hai mã giảm giá tới 30% nhân ngày phụ nữ Việt Nam. Công nhận là các cơi trầu vẫn chỉ là các cơi trầu thôi! Toàn đi giao chìa khóa niềm vui và trạng thái tình cảm của mình cho người khác giữ. Rồi sau đó, nghĩ lại, lại ngồi thừ cả người ra, trách mình, trách người, trách ai ai đó đó. Rất chi là ... ngu ngơ, vớ vẩn!
Mình cũng không loại trừ mình ra khỏi hàng ngũ các cơi trầu Việt Nam đang hùng hục lao vào công việc cả năm cả đời, quên béng mất một thực tế là mình là người thuộc phái yếu. Rồi còn ngẩn tò te ra, tự huyễn hoặc mình về những ý nghĩ rất chân thiện khi có ai đó nói rằng mình được ưu tiên làm ít việc nhất rồi! Rồi lại cứ thế, cứ thế…. Buổi sáng, dậy sớm, đằm sâu vào tiếng nhạc thiền êm dịu, thấy mình thật thanh thản. Nhưng sau đó, cả ngày lại lao vào, hùng hục với những công việc đời thường, tự mình bôi lên mình những vết bẩn màu có đủ mùi vị cay đắng mặn chát ngọt bùi của cõi tạm, lãng đãng ru mình trong những vần thơ ngọt dịu bên những người mình yêu thương, rồi đến đêm về, lại hùng hục gột rửa mình bằng những tĩnh lặng của một người tu…
Năm nay, chẳng được gần Anh trong ngày phụ nữ Việt Nam. Cũng thấy có chút tấm tức vì sao anh lại đi xa trong những ngày này nhỉ. Cũng thấy mình thật vớ vẩn lắm, nhưng không hiểu tại sao, ngay từ sáng sớm, đã lò mò lên mạng để chờ từ Anh một lời chúc hay một nụ cười từ nơi xa ấy. Lại thấy ngẩn ngơ nhớ tới bó hoa hồng ngày nào, bó hoa được bọc trong tờ báo cũ… Thấy Cô Tấm của nhà Búp có lời ước thế, mình thấy thương mình, nên cũng lại ngớ ngẩn ước rằng: Ước gì chẳng phải ước gì!
Lời ước ấy đã cho mình cái cảm giác mình đúng là mình. Và bài thơ “Tâm tình với mùa Thu” đã ra đời trong tâm trạng như vậy đó.
Em đi qua một khoảnh trời ngâu
Chớp nhì nhằng ướt nhòa vầng mây bạc
Thương cái gió bên lối mòn ngơ ngác
Nắng không về khơi màu áo tinh khôi.
Em lắng vào sâu thẳm đêm côi
Thương ánh trăng bên thềm lặng lẽ
Hạnh phúc giản đơn như nụ cười con trẻ
Hồn nhiên theo về, trong vắt… thế thôi.
Thương lắm cành khô đang khát nụ mong chồi
Xanh đến nhé mướt màu tươi mới
Em đã biết thời gian không chờ đợi
Trân quý đong đầy từng phút, từng giây.
Người đừng buồn trước héo hắt hơi may
Đừng rối trí lụy vần thơ vạt áo
Khi buông bỏ chút mộng tình hư ảo
Yêu thương sẽ về, tịnh khiết vút tầng cao….