- Thể ký
Hương bưởi đêm trăng làng biển
Thứ tư - 23/09/2020 15:49
Sáu năm học đại học đã trôi qua.Thế nhưng bằng bác sĩ thì chúng tôi chưa được nhận!
Cũng bởi vì năm chúng tôi ra trường là 1988, tình hình biên giới và biển đảo còn nhiều phức tạp. Khoảng 1/3 số sinh viên hay khoảng 90% số sinh viên Nam phải tiếp tục lăn lê bò toài thêm 3 tháng nữa để hoàn thành cái gọi là sĩ quan dự bị! Thế là sau khi thi tốt nghiệp khoảng 4 tuần, lũ chúng tôi lại bắt đầu một khoá học mới trong 12 tuần!
Xe chở chúng tôi xuống Thái Thụy vào buổi sáng. Tập hợp xong, nhận lệnh và nơi ăn chốn ở xong xuôi chừng hơn 9 giờ sáng chúng tôi đi bộ ra biển! Nhảy ào xuống biển tắm như chưa bao giờ được tắm (vì lần đầu gặp biển nên ai chả háo hức) và cũng vì để xả stress sau bao năm đèn sách. Nhìn ngang nhìn ngửa, đâu đây vẫn còn những hố bom , những ụ pháo cao xạ, những hầm trú ẩn đơn sơ dọc con đê biển. Ngoài kia, sóng biển vẫn vỗ bờ êm ái dịu dàng. Biển Thái Thụy (Diêm Điền) không thật xanh nhưng trong và sạch. Chúng tôi dầm nước hàng tiếng đồng hồ bên những cây sú cây vẹt mọc ở ven bờ và trải ra xa tới vài cây số...! Giữa mênh Mông đất trời và biển cả mới thấy mình nhỏ bé làm sao.
Về nhà ! Hắn và H (đến giờ cũng không nhớ là H người Thanh Hoá hay là H người Nghệ Tĩnh...)
Thật xấu hổ cho cái trí nhớ kém còi của hắn… Ở cùng 3 tháng mà hắn không nhớ là ở cùng với Hoài hay Hoàn... nhưng có lẽ là Hoài đúng hơn
Thôi kệ cứ gọi tay đó là H cho chắc...
Hai tên được tổ chức phân công ở cùng một nhà trong xóm sát biển… sát với rừng đước và hàng phi lao phía sau nhà !
Nhà chỉ có 3 người nên khá rộng và thoải mái. Chủ hộ là một ngư dân dạn dày sóng gió ăn to nói lớn bỗ bã nhưng chân thành. Vợ ông không thấy có lẽ là bị mất đã lâu nhưng hai thằng ngại nên không dám hỏi. Người nữa là một cô gái trạc tuổi chúng tôi lúc bấy giờ... nói như từ ngữ hiện nay là một bà mẹ đơn thân, da rám nắng, gương mặt trái xoan, má lúm đồng tiền, rất duyên (gái một con nom mòn con mắt mà lị ). Thi thoảng cô ấy lại bế con hát vu vơ ngoài cổng hay vừa ru con vừa cho con bú làm anh H nhà ta có phần xao xuyến lắm.
Bữa nọ, trong bữa cơm chiều, khè khà bên cút rượu, ông già nói nửa tỉnh nửa say
- Bọn bay, đứa nào ưng, tao gả luôn cho...
Cả hai thằng im re, không dám hó hé gì.. Này nhé, bằng tốt nghiệp chưa nhận… Lỡ có chuyện gì thì hết đi ra khỏi vùng biển ấy chứ. Cứ giả tảng như không nghe thấy hai thằng nói chuyện bắn súng lăn lê bò toài qua quýt cho xong… Bữa cơm vẫn ngon, vẫn đầm ấm nhưng hai thằng cũng lo...Tình quân dân như cá với nước mà nhưng không thể không cảnh giác được. Rồi một sáng Chủ Nhật, ông già đi biển, hai chàng sĩ quan dự bị không phải đi tập đi học, cô chủ lại lăn đùng ra ốm...
Gay rồi, nàng sốt cao người nóng hầm hập...mặt đỏ phừng phừng...
Hai chàng lo lắng đứng ngồi không yên...H khám bệnh xong phán một câu..
- Không sao... uống hạ sốt ăn cháo vào sẽ khỏi ngay.
Nói là làm, hai thằng tiến hành bốc thăm. H làm nhiệm vụ tiếp sức cho nàng ăn còn hắn đảm nhiệm nấu cháo và rửa bát. Ra chợ xã, ù một cái hắn đã mua xong, hành, gừng, tía tô, thịt nạc .. đủ nguyên liệu cho nồi cháo 3 người...! Mồ hôi mồ kê nhễ nhại hắn bàn giao cho H làm nhiệm vụ cao cả của mình còn hắn cũng tranh thủ ăn ké tô cháo tự thưởng công mình rồi trốn ra thị trấn.
Đạp xe ra ngõ, hắn với vào:
- ... H cứ để chén xoong đó tí nữa tớ về giải quyết
Rồi hắn đạp xe đi, cứ nghĩ tới tô cháo hành nơi lò gạch làng Vũ Đại rồi tủm tỉm cười một mình.
... Đêm xuống đã lâu, trăng miền biển sao mà sáng thế. Sân vườn nhà ngập tràn hương bưởi và ánh trăng. Gió mát đến lạ kỳ. Không gian miền quê ven biển yên bình đến lạ.
Không quên nhiệm vụ hắn vào bếp. Lạ chưa thấy tất cả đã gọn gàng, sạch sẽ tinh tươm.
Tiếng đàn ở đâu thế nhỉ… Hắn ra vườn nhìn ra bờ giếng, H đang ôm đàn Ghi ta hát… ra chừng phấn khởi lắm. Một giọng con gái hát theo khe khẽ. Đúng là nàng đã khỏi bệnh thật rồi...
Hắn tự hỏi lòng mình:
Không biết là do cháo tía tô mình nấu hay tại công tiếp sức của H không biết... Hay thật, Hay thật...
Thời gian trôi mau, khoá học cũng kết thúc,
Hắn và H mỗi người một phương trời. Còn Nàng ý ngày xưa giờ thế nào hắn cũng không rõ nhưng kỷ niệm về lần bốc thăm phân công nhiệm vụ ngày nào cũng còn đọng mãi trong tâm trí hắn. Kỷ niệm về một đêm trăng miền biển ngày nào cứ trở về trong ký ức.
Hôm nay, qua làng bên gặp cây bưởi trĩu hoa bên sàn giếng nhà ai đã thôi thúc hắn viết lại câu chuyện này, Thật ấm áp, thật nồng nàn tình nghĩa quân dân!
Lương Duyên Thắng