- Thể ký
![Chuyện nhặt trong đại dịch](/files/news/thumb/slov.jpg)
Chuyện nhặt trong đại dịch
Tôi đang sống ở thành phố Kosice, một thành phố thuộc miền đông của Cộng hòa Slovakia. Sau gần 10 ngày kể từ ngày Chính phủ thông báo dịch Covid 19, trời bỗng nắng đẹp. Mấy ngày nay, cả thành phố bừng sáng dưới ánh vàng chứa chan. Một nhà Tương lai học đang sống ở Ba Lan nói rằng: khi mặt trời chiếu sáng toàn đất nước Sloven thì đó là điềm báo quốc...
![border](/themes/duhocnhatban/site_code/templates/Adoosite/images/border-details.png)
![Nhớ mãi một thời đã qua](/files/news/thumb/folder-2.jpg)
Nhớ mãi một thời đã qua
Bây giờ đang là tháng Sáu, hoa phượng nở đỏ rực những góc phố và trải thảm hồng trên các con đường thân quen. Bất chợt tôi nhớ về mùa hè năm ấy…Ngày ấy, hơn 40 năm trước, chúng tôi tuổi còn rất trẻ, khăn quàng đỏ thắm trên vai đã tụ lại bên nhau trong Trại sáng tác hè của Hội Văn học nghệ thuật Thái Bình. Cái duyên đến với văn thơ của tôi bắt đầu...
![border](/themes/duhocnhatban/site_code/templates/Adoosite/images/border-details.png)
![Tết xưa yêu dấu](/files/news/thumb/tet-xua.jpg)
Tết xưa yêu dấu
Một mùa xuân nữa lại sắp về. Những ngày cuối năm này, công việc bận mải hơn và lòng người cũng bồi hồi nao nức nhiều hơn. Với một người xa quê đã lâu như tôi, cứ mỗi độ cuối năm, lòng lại bâng khuâng nhớ quê, nhớ về ký ức xa xưa đầm ấm ngọt ngào bên cha mẹ, họ hàng thân thuộc dù khi ấy, cuộc sống còn chồng chất khó khăn thiếu thốn.
![border](/themes/duhocnhatban/site_code/templates/Adoosite/images/border-details.png)
![Gửi lại dấu yêu](/files/news/thumb/306386255_8a2e59bd4a_b_1.jpg)
Gửi lại dấu yêu
Tôi có chuyến trở về thăm quê sau gần 40 năm xa cách. Cảm xúc dâng trào và bồi hồi khi chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay Cát Bi, thành phố Hải Phòng. Chân vừa chạm đất,
![border](/themes/duhocnhatban/site_code/templates/Adoosite/images/border-details.png)
![Lứa học trò đầu tiên](/files/news/thumb/lop-hoc_2.jpg)
Lứa học trò đầu tiên
Năm 1985, tôi phơi phới yêu đời và đầy khao khát trong ngần của tuổi 20. Thi tốt nghiệp xong, thây Trân Chấn Quyên hiệu trưởng và thầy Tạ Sĩ Lục - Trưởng phòng tổ chức của trường CĐSP Sông Bé gọi tôi lên Văn phòng đế trả lời về việc tôi có đồng ý ở lại làm cán bộ giảng dạy ở trường không, vẫn biết đó là mơ ước của bao sinh viên, nhưng tôi vẫn phải...
![border](/themes/duhocnhatban/site_code/templates/Adoosite/images/border-details.png)
![Lời thầy](/files/news/thumb/ab1_1.jpg)
Lời thầy
Năm ấy, tôi học lớp 11, đầy gian khổ với những ngày tháng trọ học xa nhà, thiếu thốn tình yêu thương và cũng cả những bữa đói meo. Chặng đường từ trường cấp III Phước Long về nhà tôi hơn 30km, nhưng ngày ấy đường xá vô cùng khó đi. Phương tiện giao thông cũng ít nữa.
![border](/themes/duhocnhatban/site_code/templates/Adoosite/images/border-details.png)
![Nẻo về](/files/news/thumb/dsc_5833-1024x683.jpg)
Nẻo về
Đời người, ngẫm ra có những chuyến ra đi thì dễ mà trở về thì khó. Cái nơi mà tuổi thơ tôi đã từng ở đó và có rất nhiều kỷ niệm, chỉ cách nơi tôi đang ở hiện tại chừng 20 cây số, vậy mà hơn 30 năm sau, tôi mới lại tìm về.
![border](/themes/duhocnhatban/site_code/templates/Adoosite/images/border-details.png)