- Trang thơ

Suy ngẫm
Vợ chồng lý tưởng nhất Bên nhau đến cuối đời Chẳng may một người mất Phải đành lòng vậy thôi Chẳng nên đi bước nữa Dù một mình chông chênh Bởi đôi khi hai nửa


Con vắt
Rình mò bám gót sơn tràng Co đi co lại vội vàng mà đi Hút máu chứ chẳng ăn gì Bị lửa đốt đít nó thì toi ngay


Cơn mưa
Mưa bỗng rơi Trời mênh mang buốt lạnh Lá không kịp vàng Xanh xao nuối tiếc Những chiếc ô buồn Tuôn nước mắt Gió hắt ngang dòng Trong vắt nỗi đau Chẳng biết tự đâu


Có một chiều Hồ Tây như thế
Hồ Tây phẳng lặng như tờ Cành khô một cọng vật vờ lá khô Lang thang chán lại xô bờ Du thuyền rượu rót lại “zô” rung thuyền


Đêm quê
Đêm ở quê mình đẹp xiết bao Bầu trời thăm thẳm dát đầy sao Hùng tinh đứng gác giơ tay vẫy Bắc đẩu tuần tra ngả mũ chào Bến lặng lẽ ngồi trăng lấp loáng


Cuối vụ
Cuối thu cây sữa mới trổ hoa Hương bịn rịn một niềm thương nhớ Đường ven hồ chiều nay bỗng nhỏ Cứ nghẹn ngào cùng gió quấn chân ta


Làng
Xin một lần về "úp mặt vào sông quê" Ôn kỷ niệm những ngày cưỡi trâu, vạt tép Củ khoai nướng cháy miếng thơm miếng khét Kéo vạt áo lau, cả đám ngồi cười. ÔI! Mới ngày nào giờ vào tuổi bảy mươi
