
- Trang thơ

Giấc mơ thu
Em thức Nhìn vào trong Chỉ thấy một bức tường Trắng lạnh Và con tim ngượng ngùng Mang sắc đỏ Không yêu Em cố Nhìn thật sâu
Người Hà Nội
Tôi sinh ra không phải người Hà nội Vẫn ngát xanh hương cốm tháng mười Vẫn lúng liếng Hồ Tây mời gọi Vẫn ngỡ ngàng trong tiếng thu rơi Hà Nội ơi, Hà Nội ơi Xưa đã thế và sau vẫn thế
Nợ
Nợ cái thời nghe gọi là đi Chẳng biết điều gì phía trước Biển mênh mông Bảo nhẩy xuống được Thế là Ùm Đánh nhau xong Bảo lên rừng bới cái lum xum Thế là Gật Đào mãi, mò mãi không ra gì sất Mới biết là Ngu
Thu muộn
Giờ này năm ngoái thu qua rồi Năm nay vẫn đó nắng vàng tươi Cúc vẫn nồng nàn trên vạn nẻo Gió vẫn quẩn quanh níu bước người
Cuối hạ
Hình như là cuối hạ rồi Ngày chang chang nắng đã vời vợi xa Phượng thì đã cạn mùa hoa Vẳng nghe chỉ tiếng ve và sấm ran Sông thôi nước lũ bờ tràn Triền đê nở tím bạt ngàn cỏ may
Em về trong thu
Thu quét nắng bên thềm Ngõ vắng êm đường thơm lá rụng Em rón rén về Để tiếng giao mùa Vỡ vụn dưới bàn chân Như trái tim anh Òa trong nỗi nhớ Như bàn tay anh
Con cừu
Lông dài lại cắt trụi đi Lặp đi lặp lại làm gì thế a Lông đem dệt thảm trải nhà Làm khăn quàng cổ mấy bà trung lưu.



