- Trang thơ

Cửa biển
Nơi kết thúc dòng sông Nơi bắt đầu biển thắm Nơi con nước đầu tiên tìm ra vị mặn Chẳng giữ được cho bờ dẫu một hạt phù sa


Buông
Chỉ tuổi thơ Là Tết mãi ta rùng mình Chợt hãi Bao nhiêu năm rồi Chôn chặt Tết quê Bao nhiêu năm rồi Chuyến đò xuyên sương khói Nước sông La Sừng sực những hương nồng Mẹ Ba mất rồi Ông bà ngoại mất rồi


Áo bánh lá dong
Xót mình phận mỏng lá dong nước sôi chẳng quản lá không được gì Chắt chiu nắng gió vườn quê gom diệp lục nhuộm Xuân thì, cũng quên Chỉ là thân cỏ yếu mềm cả năm dễ có ai tìm lá dong ?


Nhớ Tết
Đã đi ra khỏi ước mơ qua thời gian, vượt cả bờ không gian Tết về vẫn nhớ xóm làng có con đường đất với hàng tre xanh bánh chưng ai gói để dành


Những lần biển lặng
Biển không hát nữa đâu Ngày mai mình xa cách Sóng như là cuốn sách Tần ngần chẳng sang trang Em ơi có biết chăng


Mưa mùa xuân
Ấy là mưa vừa kịp lúc vào xuân Gió giăng giăng kín trời bạc trắng Cây náo nức cựa mình rưng rưng búp lá Đất lâm râm mở lối hạt lên mầm


Chu tri rành rành
Chu tri bè bạn xa gần Bữa sáng nay của thảo dân như vầy Có quất thơm, có ớt cay Xương hầm nấu bún tô này đủ no Chẳng "phê duyệt" chẳng "xin - cho"
