- Trang thơ

Cây hoa xấu hổ
Giời sinh lem luốc mọc gai phòng thân Xấu Hổ ải ai trọng mình Vệ đường phận cỏ phù sinh góp bông hoa tím đồng trinh trình đời, Ngượng ngùng xấu hổ chút thôi


Nếu mà ước được
Người ta mơ thành Phật Rồi lại ước thành Tiên Mà quên mất dấu "huyền" Thì cũng chưa mỹ mãn...! Phật thì nhiều tình cảm thương hết thảy chúng sinh Tiên thì rất đa tình Yêu cả người... hạ giới (*)


Bóng thu
Nhè nhẹ trong hương thu Tóc bồng bềnh chiều gió Nắng vàng trên thảm cỏ Trời xanh theo sau lưng Chiếc lá rơi giữa chừng Đợi người qua mới liệng Làn gió thu sà xuống Đỡ lá rơi khỏi đau


Ta xin làm cột thu lôi
Thực tình ta đã giấu ta có cơn động đất đi qua ngực mình em làm tiếng sét vô tình “cột thu lôi” cháy tan tành, là ta Mới hay em thực “siêu” mà


Tơ trời
Tơ trời Giăng ngang trời Mảnh quá Tình ta Giăng ngang đời nhau Trái ngang Dẫu biết thế Ta vẫn tự trói mình Bằng sợi tơ mảnh ấy


Văn minh
Một du khách người Pháp Đi vào rừng châu Phi Nơi đây vốn thuộc địa Cha ông mình trước kia. Thấy thổ dân quần tụ Bên đống lửa rực hồng Máy ghi âm nổi nhạc Hòa tấu cùng chiêng cồng.


Ừ, vẫn biết...
Ừ, thì thác thời gian, vẫn không thôi chảy mãi... Bọt nước tung, Làm trắng xóa mái đầu... Chút kỷ niệm ngày xưa lơ lửng mãi, Nối vào nhau, rồi chạy lại hai đầu ... Như bến bờ như sông Thương lờ lững
