
- Trang thơ

Chờ người
Chờ ai, ngơ ngẩn tìm ai Bàn tay còn vết chưa phai nắm cầm Mây đi để gió lặng thầm Đất thì thổn thức rì rầm dưới chân Vọng lên tiếng của bao lần
Rắc rối
Có những lúc rắc rối Ập đến trong cuộc đời Ta không thể tránh nổi Và chúng ở lại đó Chắc vì một lý do? Chỉ khi ta vượt qua Mới có thể hiểu được
Hợp tan
Em à, duyên hợp rồi tan... Như bèo trôi dạt dưới làn gió đưa! Anh ngồi chắp nối vần thơ, Đưa em về chốn tình xưa đôi mình. Hỏi em còn một chút tình, Chút vương,chút vấn bóng hình anh không?
Tan vỡ
Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi, Anh xa rồi..nhưng em lỗi lầm chi? Sao anh đành dứt vạt áo ra đi.. Mà chẳng nói một điều gì sau cuối? Phút say sưa khi em chờ anh tới, Để em hờn cho thắm mối tình sâu!
Ma
Nghe bà ngoại kể chuyện ma gắn liền cây gạo đỏ hoa đầu làng Tháng ba khi gió bắc sang rít ngoài khe cửa nghe càng sợ hơn Bà rằng những người bị oan
Dạo
Hai đứa bên nhau nắng trải vàng Pa-ri hoa lệ gió xôn xang Hàng cây ngả bóng vui chào bạn Đôi mắt bồ câu mở ngỡ ngàng
Đánh dấu đò tìm gươm
Khi ngồi đò vô ý Đánh rơi gươm xuống sông Anh lấy mực đánh dấu Vào mạn chiếc đò không. Vừa đánh dấu vừa nói: “Gươm ta rơi chỗ này Chắc chắn là tìm được



