- Trang thơ

Nhạt phai
rằng mình thừa nhận là nhớ rằng mình vẫn còn vương tơ chờ người chủ động tìm cớ đến bên xoa mắt hoen mờ. chờ thêm một chút một chút rồi đến ngày mai ngày kia thời gian từng phút từng phút


Ở một nơi lạ hoắc
Lần đầu anh tới đây Chăm người ốm. Vừa qua cổng đã gặp hàng ghế đá Nơi ngày xưa cậu đón em và phỏng vấn bước đầu Âu yếm khịa rằng sẽ được ăn dao. Vào sâu hơn tới phòng phẫu thuật Nơi đồng nghiệp bảo cậu ra ngoài cho khỏi vướng chân


Căn vườn sau cổng
Em không muốn khóc. Em không muốn nghĩ tới một lần nữa em sẽ buồn như thế nào khi anh đã ra đi Không chỉ vì em sẽ một mình đơn lẻ mà cũng vì em biết, nơi anh đến - nơi đó trống rỗng Trong anh trống rỗng.


Con đường
con đường nhỏ, mỏng manh từng thanh gỗ nép vào nhau đi về hướng mù sương bỏ lại sau lưng mấy thùng thư mòn mỏi


Tiếng lòng trong đêm
Có những loài hoa chỉ nở về đêm Có phải chăng đã duyên cùng bóng tối một nụ hôn đã trao từ muôn thuở Hẹn kiếp này hoa chỉ nở bên trăng? Anh có hay trong ánh đèn dầu chập choạng


Nước đá
Trông thì thấy tớ trong veo Nhưng sờ vào tớ thì nhiều anh run Chè đậu có tớ thêm ngon Nước mía có tớ càng thơm càng bùi.


Độ vật... không độ người
Chuyện này từ lâu lắm Bao nhiêu năm quên rồi Thần Lữ Động Tân nói: “Độ vật… Không độ người!” Sao Thần chỉ độ vật Người không bằng vật a? Người có nhiều tâm xấu
