
- Trang thơ

Giã từ
Rải tro tình theo ngọn gió lang thang Sợi tơ lòng thăm thẳm chốn mênh mang... Hồn tím tái giữa chiều vàng cô độc Lệ tràn mi mà ta nào dám khóc, Khẽ nghiêng mình ta vĩnh biệt yêu xưa...
Thóc vàng
Về quê giữa một ngày mùa Thóc vàng trải những giấc mơ trên đồng Chỉ thương cây lúa uốn cong Đỡ bông sai mấy tháng ròng ...khổ chưa? Mẹ cười như nắng sau mưa
Thiện và bất thiện
Cụ Khổng Tử nói "nhân chi sơ tính bản thiện" ý là bản chất con người từ ban đầu đã là thiện. Ý là tiên thiên tính là thế, còn sau này là hậu thiên tính, trở nên xấu, ác là do môi trường sống, sự dạy dỗ, sự biến chất mà thành.
Quê em Hà Tĩnh
Quê em nỏ ngái ngôi chi... Nghe em anh nhé, về đi một lần! Mẹ cha căn dặn ân cần, Nhủ em phải níu bước chân anh về! Hay là nghèo đói anh chê...? Quen nơi phố thị, say mê huy hoàng,
Tổ quốc của bé
Tổ Quốc trong mắt bé Là mái tóc ông bà Bạc phơ bay trong gió; Tổ Quốc trong tim bé Là dáng mẹ dáng ba Nuôi bé bao vất vả;
Người thành thật và ông thời gian
Hai người là đôi bạn Một tên là Thông Minh Một tên là Thành Thật Sống với nhau nghĩa tình. Rồi đến một ngày nọ Họ nổi hứng đi chơi Ngồi thuyền ngao du biển Chuyến du lịch tuyệt vời.
Mùa thương
Có một mùa trĩu nặng yêu thương Tình chợt đến như mưa bất chợt Đi. Đi mãi cuộc đời đắng ngọt Cảm ơn mùa mang đến những mùa vui Đừng nhắc chi lúc ngọt lúc bùi Chẳng có gì sinh ra đã nhất



