
- Trang thơ

Trường ca Đất nước tôi (Chương 8)
Thứ tư - 03/09/2025 06:33

(Ảnh: Pixabay)
TRƯỜNG CA ĐẤT NƯỚC TÔI
CHƯƠNG 8: MẸ CHẲNG THỂ NÀO NHÌN THẤY CON ĐÂU
(Nguyễn Đức Hạnh)
Mẹ chẳng thể nào nhìn thấy con đâu
Dù con về đậu cong cành ổi
Cây lá trong vườn níu con bối rối
Đom đóm về - những mảnh vỡ sao Băng
Nhớ quá con về thăm
Ngắm mẹ qua cửa sổ - cửa buồn thiu mắt mẹ
Gọi con ngàn đêm khô nẻ thanh xuân
Ruộng rau muống tần ngần
Chum tương khô đựng trăm cơn gió
“ Tháng 6 máu rồng “- phơi tương ai ăn nữa
Con không về tương đỏ mấy cũng chua
Những đám mạ mịn màng như rêu
Cù khe khẽ vào gót chân nức nở
Bay về cùng mưa gió
Ngăn ngắt lo chạm một tiếng gà
Con hoá sẻ nâu bay vòng vườn mẹ
Mắt cườm rơm rớm mưa Đông
Ngắm bóng mẹ run run trên vách nứt
Khâu làm sao cho khỏi rách trong lòng ?
Những đứa con tìm về ngắm những bà mẹ lưng còng
Gọi những gì chỉ mẹ mới biết
Thương nhớ như gió lùa bếp ướt
Lửa bùng lên lem lém nồi đồng
Sôi đến cạn ngàn lần một tiếng gọi mênh mông
Như sương đêm ôm choàng mái nhớ
Ngói nói gì mà lập cập rêu phong ….
Mẹ ơi
Tiếng súng tắt lâu rồi phía hừng đông
Ai quên cứ quên
Những người mẹ nhớ bền hơn đất
Lệ cứ tìm về ướp mặn tóc bạc
Nỗi đau không cũ mới bao giờ
Như dao cùn! Giá đừng nhay lâu thế
Những nỗi niềm như lửa đỏ đêm mê …
Mẹ biết mà chẳng nhìn thấy con đâu
Đôi mắt từ đáy ao phủ đầy sương khói
Bè tre ngâm có đôi ếch cốm
Giả tiếng con khi gió bấc ùa về
“-Xin quang gánh đừng nghiến vai mẹ tôi
Nghiến trăm năm đủ nát kiếp người …”
Con gọi mẹ ! Mẹ gọi con qua bầu trời
Những tiếng gọi chạm nhau trên đỉnh gió
Thành cơn mưa dữ dội ! Thành lá khô bay rợp trời chiều
Cắn vào hai tiếng gọi mà hiểu sâu hơn về sự vĩ đại không lời
Về dân tộc mình trả giá đắt chừng nào để có những ngày vui
Đất nước ơi
Những người con không về hoá mây trắng cố che đầu cho mẹ
Đường ra đồng bước thẳng bước xiêu
Nắng đốt cong cả tiếng sáo diều
Những người mẹ nằm xuống rồi còn hoá thành cơn gió
Đi tìm con cào rách địa cầu
Thi sĩ như những nén hương đốt vội
Thơm nghẹn ngào giờ biết cắm vào đâu ?
Vắng tay con cầm cày
Chân cha run bấm lõm mùa đông giá
Mái nhà tơi tả
Cha lập cập trèo thang mẹ đưa lá lưng còng
Gô gái thôn bên chờ mong
Mười mấy mùa xuân qua
Mái tóc dài chải không đầy lược nữa
Đêm đêm bên bếp lửa
Cha quay lưng chắn gió heo may
Mẹ thổi đốm than hồng
Cây nhãn con trồng
Hạt đen láy mắt con thương nhớ
Bên bờ giếng vỡ
Tay run run cố níu dây gầu
Bây giờ con ở đâu?
Mẹ để dành buồng cau
Nhẩm tính mãi… đợi con về hỏi cưới
Gió mùa đông thổi mãi
Quả Cau rơi lăn lóc héo tim già
Đêm đêm cha đốt lửa giữa nhà
Vùi nỗi nhớ mong trong tro nóng
Mẹ trở mình cọt kẹt giường tre
Khóc thầm sau vuông khăn cũ…
Cha mẹ không tin: - Con không về nữa?!
***
Chiến tranh là bao biển khơi
Thơ như gáo nhỏ múc vơi múc đầy
Mẹ gánh nước non vạn ngày
Phía Nam? Phía Bắc? Vai gầy chia đôi
Chia làm sao mây vỗ trời?
Lệ tràn hai mắt! Mặn lời: - Mẹ tôi…



