- LƯƠNG DUYÊN THẮNG

Chuyện về chiếc mũ rơm, căn hầm chữ A và người thầy bất đắc dĩ của tôi
Tôi kể ra những chuyện này chắc nhiều người nói tôi bịa ra chứ làm gì có. Không! Hoàn toàn là sự thật! Nó là một phần là ký ức xa xôi mà tôi mang theo suốt cuộc đời. Số là tuổi thơ tôi không hề bình lặng như những thế hệ đàn em tôi sau này.


Thời đã xa
Ngoài nớ bây chừ Gió lạnh lắm không Hàng me còn xanh Liễu còn buông lá Sương còn mong manh Tự tình với cỏ Có còn mưa nhỏ Ướt áo em tôi


Một thời như thế
Có một thời hoa mướp rụng vàng sân Hoa khế rụng miên man bên thành giếng Ta vô tư ngắm cánh diều bay liệng Vẽ những ước mơ trên cả bầu trời


Nhặt bóng thời gian
Ta về nhặt bóng thời gian Đem về treo lên cánh cửa Để tìm người trao một nửa Con tim khờ dại ngày nào Ta về níu sợi mưa rào Bện thành dây thừng ký ức Đêm hè nhớ ai ngồi khóc Thời gian chưa thể phai mờ


Gió đông
Em mang nhiều vu vơ Trong chiều đông lãng đãng Màn sương chiều bảng lảng Đường chiều hương cỏ may


Hoa mận
Tháng Ba hoa mận nở rồi Trắng thềm bên ấy để tôi nhớ người Nhớ người múc nước giếng khơi Một đêm trăng sáng gửi tôi nụ cười Cùng nhau ao ước đầy vơi


Mai vàng nở muộn
Mở thư vô tình nhận được Một tin nhắn lạ gửi về "Tết này Mai không về nhé Hẹn gặp anh lúc đầu hè "
