- LƯƠNG DUYÊN THẮNG

Nỗi nhớ
Ta ôm nỗi nhớ mùa đông Ôm mùi rơm cháy trên đồng ngày xưa Ta ôm nỗi nhớ chiều mưa Cơn mưa nặng hạt, ta đưa em về Ta ôm nỗi nhớ triền đê Bạt ngàn hoa cải, bộn bề gió đông


Một chiều đi lạc
Tôi yêu cái lạnh mùa đông Một trưa nắng ấm làm hồng má em Tôi yêu cơn gió dịu êm Đưa hương trên tóc của em nhẹ nhàng Tôi yêu lời nói khẽ khàng Nghe như tiếng nhạc dịu dàng bên tai


Chiều quê
Chiều nay về đứng sân đình Ngổn ngang nỗi nhớ bóng hình tuổi thơ cuộc đời như thực như mơ Ngoảnh qua ngoảnh lại, bạc phơ mái đầu


Niệm khúc chiều
Chiều hè về lại phố xưa Tìm con sông vắng, những trưa gọi đò Chiều mưa tìm lại câu hò bến sông ngày ấy "ai chờ người ơi" Chiều về tìm lại xa xôi


Hững hờ
Ai về với biển chiều nay để nghe sóng hát một ngày không anh Trên đầu trời vẫn ngát xanh Mà sao em thấy mây bay hững hờ Gió kia lặng lẽ ơ thờ Sóng buồn hát mãi tiếng chờ nhớ thương


Chiều đông
Chiều nghiêng bóng nắng qua thềm Tôi nhặt nỗi nhớ êm đềm vào thơ Tôi nhặt ký ức vu vơ Vầng trăng vỡ vụn, bến đò cuối đông


Chiều quê
Em là ký ức trong tôi Một thời vương vấn một thời nhớ thương Một thời nhung nhớ tơ vương Ngây thơ áo trắng, sân trường, phượng rơi
