- NGUYỄN NGỌC THẠCH
Ánh nắng mùa đông
Anh chắt chiu từng sợi nắng mùa Đông đan hơi ấm sưởi nỗi lòng hiu hắt khơi bếp lửa suốt cuộc đời góp nhặt khi lá yêu thương xao xác rụng rơi dần nắng của Đông cứ chập chững phân vân
Đoạn cuối
Ta nắm chặt tay nhau đi chung hết đoạn đường này em nhé. Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn mùa trôi lặng lẽ nở nụ cười buông bỏ chốn thời gian qua thật rồi kỳ cực nhọc gian nan
Hoàng hôn trên Vịnh Tà Đùng
Giữa màn mây phủ hoàng hôn... Thả hồn du ngoạn núi non điệp trùng Lẫn trong xanh thẳm Tà Đùng Có màn sương khói ngập ngừng nhẹ bay
Tản mạn mùa Đông
Xếp đôi sợi nắng ngọt ngào Trải cơn gió bấc len vào nhân gian Trong vùng ký ức miên man Mùa Thu đã cũ hoa vàng đã phai... Đông sang vặn vẹo hình hài
Ta đi tìm hồn ta
Tìm hồn ta nơi vời vợi phương xa Chân đạp sương mây,mắt nhìn vô định Ta thấy ta cạnh thật nhiều nhân ảnh Chìm vào đêm như sợi nắng cuối mùa... Vào Đông rồi, trời lác đác tuôn mưa
Cánh cửa con tim
mở cửa trái tim đi em mở giúp anh cánh cửa hầm trú ẩn chen chúc mãi trong không gian vô tận anh mỏi rã rời đôi cánh đã già nua buốt giá âm u theo ngọn gió mơ hồ Đông nghiệt ngã đuổi Thu về dĩ vãng
Quốc tế đàn ông!
Sao ngày Quốc tế đàn ông Phố phường vắng vẻ chẳng bông hoa nào Không nghe nửa tiếng lao xao Thì thầm thơ mộng chúc nhau an lành Nhân gian như một bức tranh