- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Còn gì cho em
Ta còn gì cho em...? Khi thân xác lên men Cuộc đời đầy bão tố, Mảnh đời ta tan vỡ Chìm dần trong hư vô... Tím tái cả giấc mơ, Mà tuổi thơ mong đợi


Khúc tình ca
Nghe dòng sông hát mãi khúc tình ca Sóng mơn man vỗ đôi bờ dào dạt... Chiều hạ vàng thăm thẳm cuối trời xa, Khi con sông hiền hòa vang câu hát...! Sông cứ mãi đi tìm niềm khao khát


Tình trăng
Ta thả hồn thơ thẩn giữa vầng trăng... Đêm sóng sánh một sắc vàng huyền diệu Gió mơn man nhẹ lay hàng dương liễu , Rồi vô tình xoa dịu nỗi cô đơn... ! Đã bao đêm chắc trăng giận, trăng hờn , Nên trăng dỗi nấp dưới làn mây xám


Hợp tan
Em à, duyên hợp rồi tan... Như bèo trôi dạt dưới làn gió đưa! Anh ngồi chắp nối vần thơ, Đưa em về chốn tình xưa đôi mình. Hỏi em còn một chút tình, Chút vương,chút vấn bóng hình anh không?


Tan vỡ
Thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi, Anh xa rồi..nhưng em lỗi lầm chi? Sao anh đành dứt vạt áo ra đi.. Mà chẳng nói một điều gì sau cuối? Phút say sưa khi em chờ anh tới, Để em hờn cho thắm mối tình sâu!


Chiều thứ Bảy
Đâu rồi thứ Bảy ngày xưa? Ngày mà anh vẫn hay đưa em về! Mưa dầm ướt sũng mặt đê, Bước chân hai đứa vụng về,liêu xiêu . Gió đông giá lạnh mỗi chiều, Làm sao ngăn được tình yêu hai người?


Trăng cô đơn
Trăng ơi! trăng mấy tuổi rồi... Sao cô đơn mãi cuộc đời vậy trăng? Trần gian bát ngát thênh thang, Chỉ mình trăng rải ánh vàng đêm đêm... Trăng buông ánh sáng dịu êm, Bình yên gió gác trăng thềm dấu yêu! Nhưng đời trăng mãi cô liêu,
