- NGUYỄN NGỌC THẠCH
Nụ cười hạnh phúc
Sáng ngày lễ,sau khi cùng vợ ăn sáng xong anh nói: - Anh đi một lúc rồi về, em chờ anh nhé! - Vâng...hai má ửng hồng, cô nghĩ đến một điều gì đó thực sự lãng mạn sắp đến. Đã hơn 3h chiều vẫn biền biệt bóng anh. Ra shop hoa đầu phố, người quen mách lẻo anh mang đi mấy bó hoa tươi…
Món quà vô giá!
Mới là ngày 18 nhưng anh đã xin phép được nghỉ trước một ngày.Quanh năm lặn lội tất bật ở công trường thật ít khi anh có được thời gian ngọt ngào bên người vợ yêu dấu...
Tiễn thu
Gió Đông len lén thổi rồi Nắng hiu hắt nắng, mưa vời vợi mưa Mặt trời ngủ nướng sang trưa Thu rơi cánh lá giao mùa lặng câm
Còn chi...
Anh lại có gì rồi sao em không Hàn Mặc tử không Vũ Hoàng Chương và không thể say điên Bùi Giáng anh ngộ nhận một điều gì xán lạn say bữa nay rồi anh chốt hạ buổi… nay thôi
Rong rêu
ta mọc từ rong rêu đời trơn trượt với chuỗi ngày vô định men rượu,men tình say say tỉnh tỉnh chân liêu xiêu hồn tỉnh tỉnh say say có những khi là chiếc lá trên cây xòe tay hứng giọt sương mai óng ả
Say...
Ta say mặt đất cũng say Rót thêm ly nữa biến ngày thành đêm Sông dài nước khẽ ru em Bức tranh thủy mặc bóng em cuối trời Nhân gian chưa hé môi cười
Lãng đãng chiều mưa
Lãng đãng bóng em Sài Gòn mưa rồi lại nắng Anh ân hận một ngày ta xa vắng Em cứ thầm thì tìm giọt nắng đôi môi Thì lại thôi, bởi xa xôi chỉ là giả thuyết Anh sẽ biết điều mà em đã biết Hai chúng mình