- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Chiều thứ Bảy
Đâu rồi thứ Bảy ngày xưa? Ngày mà anh vẫn hay đưa em về! Mưa dầm ướt sũng mặt đê, Bước chân hai đứa vụng về,liêu xiêu . Gió đông giá lạnh mỗi chiều, Làm sao ngăn được tình yêu hai người?


Trăng cô đơn
Trăng ơi! trăng mấy tuổi rồi... Sao cô đơn mãi cuộc đời vậy trăng? Trần gian bát ngát thênh thang, Chỉ mình trăng rải ánh vàng đêm đêm... Trăng buông ánh sáng dịu êm, Bình yên gió gác trăng thềm dấu yêu! Nhưng đời trăng mãi cô liêu,


Giấc mơ hồng
Ta xa nhau đúng nửa vòng trái đất, Mà tâm hồn say ngây ngất hồn thơ...Mình thay nhau tìm kiếm những giấc mơ, Bởi hai đứa hai múi giờ trái ngược, Biết làm sao...thôi biết làm sao được..? Đành thả lòng theo dòng nước trôi xuôi,


Tìm về tuổi thơ
Ta lại trở về chốn xa xôi... Thắp sáng tin yêu của một thời Bạn cũ ngày nào trong thương nhớ, Quấn quýt bên nhau nở nụ cười... Kotam lưu luyến chiều mong đợi,


Lời nắng gió
ve xé toạc cả khoảng trời tháng Sáu phượng rực màu con sông hạ bâng khuâng áng mây hồng hờ hững rảo bước chân che lũ nắng rụng dần sau phía núi…


Gặp gỡ... chia tay
Hạ năm xưa rộn rã tiếng ve ngân... Muôn cánh phượng giăng đầy trên lối nhỏ, Thoang thoảng đưa... lời thì thầm trong gió Tuổi học trò đang bỡ ngỡ lời yêu... Ta chia tay khi nắng đổ về chiều


Giã từ
Rải tro tình theo ngọn gió lang thang Sợi tơ lòng thăm thẳm chốn mênh mang... Hồn tím tái giữa chiều vàng cô độc Lệ tràn mi mà ta nào dám khóc, Khẽ nghiêng mình ta vĩnh biệt yêu xưa...
