- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Giã từ
Rải tro tình theo ngọn gió lang thang Sợi tơ lòng thăm thẳm chốn mênh mang... Hồn tím tái giữa chiều vàng cô độc Lệ tràn mi mà ta nào dám khóc, Khẽ nghiêng mình ta vĩnh biệt yêu xưa...


Quê em Hà Tĩnh
Quê em nỏ ngái ngôi chi... Nghe em anh nhé, về đi một lần! Mẹ cha căn dặn ân cần, Nhủ em phải níu bước chân anh về! Hay là nghèo đói anh chê...? Quen nơi phố thị, say mê huy hoàng,


Chê chán
Sương khuya lạnh giăng đầy trên lối nhỏ, Anh một mình ngồi bến cũ chờ em.. Đợi lâu rồi mà sao chẳng tàn đêm? Nghe gió hú cõi lòng thêm vô vọng... Thôi đã hết, đã tàn phai giấc mộng Bởi chút tình đang còn đọng hôm xưa,


Đau
Nếu đành phải cách xa nhau.. Em xin gom hết nỗi đau cho mình! Yêu anh, yêu trọn hết tình.. Em không màng đến nhục, vinh, vui, buồn! Mà sao giọt lệ tủi hờn? Trên đôi mắt ngọc cứ tuôn đầm đìa...


Phải không anh
Còi tàu giục..giờ chia ly đã tới, Anh đi rồi xa vời vợi nơi đây! Em mỉm cười nhưng khóe mắt cay cay.. Tình lưu luyến đong đầy con tim nhỏ! Đợi anh về… em năm canh vò võ, Luôn âm thầm lo cầu nguyện cho anh! Những đêm hè khi gió mát trăng thanh, Em xao xuyến nhớ anh nhiều lắm lắm.


Cô đơn
Nắng chiều đã xoải bóng dài, Gió chiều man mác, khoan thai dịu dàng... Nắng hôn lên dậu Cúc vàng, Ngẩn ngơ khoe sắc bên hàng dừa xanh! Bâng khuâng chim hót trên cành, Đàn trâu gặm cỏ hiền lành, ngây thơ...


Mưa nửa đêm
Vào nửa đêm tôi giật mình tỉnh giấc, Lắng tai nghe mưa rả rích u sầu. Mới đầu Xuân sao những hạt mưa ngâu? Thánh thót rơi giữa nền trời u uẩn… Chắc ông Trời nghĩ đến tình vương vấn,
