- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Lời yêu
trăng ngây thơ hoá thân làn sương mỏng rắc sợi tơ vàng óng xuống dương trấn suốt một đời anh mòn vẹt đôi chân gom ánh mắt nụ cười vào giấc ngủ


Ánh nắng cuối ngày
nẻo đường nào cũng đến đích thôi em anh chạm trước em đừng ganh tị nhé chiếc lá khô rơi vào đêm nhè nhẹ chẳng thể làm giấc ngủ phải ngăn đôi… là cánh chim phiêu lãng suốt một thời


Tôi ơi!
Xin chớ nặng lòng... nhé tôi ơi! Bình minh rơi rớt một nét cười, Thu vỗ rộn ràng đôi cánh mỏng, Nâng tình nhân thế đặt lên ngôi...


Hoa
Mai, Lan, Hồng, Cúc... của ta Lặng lẽ nhú mầm lặng lẽ đơm hoa Chút hương thơm gửi vào đêm lặng lẽ Rồi lụi tàn trong quạnh quẽ đìu hiu Ta và hoa nào có khác gì đâu…


Lãng đãng chiều mưa
lãng đãng bóng em .. những ngày mưa rồi lại nắng ôm bóng tối một lần ta xa vắng em cứ thầm thì tìm giọt nắng đôi môi tồn tại mãi trong nhau xa xôi chỉ là giả thuyết và anh biết biết điều mà em đã biết


Hãy yêu thương khi ta còn có thể
Một phút một giây cũng dài như vĩnh viễn Dù tia sáng có lập lòe bên ngọn nến Hay chói ngời tựa ánh mặt trời soi Rồi cũng tàn cũng lụi giống nhau thôi...Thân gió cát lại trở về gió cát


Chuyện yêu thương
Chuyện đời mà say hay tỉnh một đời ta nào biết em da diết một điều gì tha thiết như chốn mơ hồ đêm tiễn biệt vầng trăng.. em cứ như em mất biếc môi mềm anh khô khốc trái gió triển hiu quạnh
