- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Cô đơn
Nắng chiều đã xoải bóng dài, Gió chiều man mác, khoan thai dịu dàng... Nắng hôn lên dậu Cúc vàng, Ngẩn ngơ khoe sắc bên hàng dừa xanh! Bâng khuâng chim hót trên cành, Đàn trâu gặm cỏ hiền lành, ngây thơ...


Mưa nửa đêm
Vào nửa đêm tôi giật mình tỉnh giấc, Lắng tai nghe mưa rả rích u sầu. Mới đầu Xuân sao những hạt mưa ngâu? Thánh thót rơi giữa nền trời u uẩn… Chắc ông Trời nghĩ đến tình vương vấn,


Hững hờ
Hững hờ...Cơn gió chiều nay! Xua tan nỗi nhớ tháng ngày chắt chiu... Mây đen ảm đạm đìu hiu, Ngoài hiên tí tách...một chiều mưa rơi! Hững hờ...mấp máy vành môi,


Mưa nửa đêm
Vào nửa đêm tôi giật mình tỉnh giấc, Lắng tai nghe mưa rả rích u sầu. Mới đầu Xuân sao những hạt mưa ngâu? Thánh thót rơi giữa nền trời u uẩn… Chắc ông Trời nghĩ đến tình vương vấn, Của Ngưu lang và Chức nữ ngày xưa.


Chuyện ba người
Chia tay những giấc mơ hồng, Em về phương đó,cõi lòng xót xa.. Vâng lời sắp đặt mẹ cha, Xa anh nước mắt em hòa cơn dông. Trên tay bưng chén rượu nồng, Nỗi buồn em tựa con sông chảy dài...


Tình ca
Một màu xanh cây cỏ, Lẫn vào đôi mắt em.. Là màu của dịu êm, Trong cái nhìn thơ trẻ. Và nụ hồng be bé, Lẫn vào đôi môi em... Anh thấy cả đầm sen Tỏa hương thơm ngào ngạt.


Tương tư
Hôm nay lại cuối tuần rồi, Tạm quên ngày tháng anh ngồi tương tư, Xa nhau từ độ đến chừ... Sao anh cứ ngỡ mới như hôm nào? Ngoài sân lá rụng lao xao, Nghe ngàn nỗi nhớ cồn cào tim anh!
