- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Còn lại riêng ta
Chợt suy tư ngắm mây trời ảm đạm... Phút se lòng chào năm cũ ra đi, Dạ vấn vương như lưu luyến điều gì..? Nghe trong gió tiếng thầm thì thoang thoảng, Những giọt mưa vô tình rơi lãng đãng...


Trả lại cho em
Trả lại cho em lời yêu thuở ấy, Dẫu ân tình còn nồng cháy trong tim. Trả cho em màu tím sắc hoa sim, Ngày hai đứa còn đi tìm mơ ước! Biết làm sao?Anh biết...làm sao được?


Tiếng ru của mẹ
Ru con con ngủ cho ngoan... Lời ru êm ái như làn gió đưa. Con vào giấc ngủ say sưa! Mẹ thì tần tảo nắng mưa sớm chiều. Quê nghèo dưới mái tranh xiêu,


Ngọt ngào nỗi nhớ
Ngọt ngào trong nỗi nhớ em! Khi nghe khúc nhạc dịu êm không lời... Không gian hư ảo, chơi vơi, Cánh chim đơn lẻ tìm nơi ân tình! Hoa cười với ánh bình minh Một đàn bướm trắng xinh xinh dập dờn...


Trống vắng
Em là ai… giữa cuộc đời này..? Mà gọi tên ta nhớ, ta quên Sau một chiều thân xác trinh nguyên. Em chợt đến… nét diệu huyền óng ả, Tình đam mê như giục lòng hối hả. Ta nguyện trọn đời trao cả cho nhau...


Tâm sự buồn
Chiều dần xuống ánh nắng vàng mờ nhạt. Hoàng hôn buông tím ngắt tận chân trời! Thoảng mùi hương nghe như thật xa xôi, ...Cây Ngọc lan nơi ta ngồi hò hẹn. Cuối dòng sông một con thuyền xuôi bến...


Đôi mắt ngày xưa
Một mình ngồi dưới đêm mưa. Bỗng dưng đôi mắt ngày xưa hiện về! Bước đường đi học chân đê, Hàng cây che bóng tiếng ve rộn ràng Đôi mắt xưa thật dịu dàng,
