- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Đôi mắt ngày xưa
Một mình ngồi dưới đêm mưa. Bỗng dưng đôi mắt ngày xưa hiện về! Bước đường đi học chân đê, Hàng cây che bóng tiếng ve rộn ràng Đôi mắt xưa thật dịu dàng,


Tỉnh mộng
Chợt tỉnh mất rồi giấc mộng ơi! Mà hồn sao vẫn mãi chơi vơi ? Giây phút êm đềm lưu luyến ấy, Còn nguyên dư vị ngọt trên môi! Lỡ đắm mình vào giấc mộng say!


Đợi anh
Gió se lạnh em ngồi khơi đóm lửa, Sưởi ấm lòng bên song cửa chờ anh! Dẫu biết chờ,biết đợi chỉ mong manh. Tuy le lói em vẫn dành hy vọng...Đã bao đêm thấy anh về trong mộng,


Tâm sự với em
Ngồi một mình trong màn đêm câm lặng! Ta nhâm nhi một tách cà phê đắng. Thoang thoảng hồn sao trĩu nặng chua cay. Phía đồng hoang nghe tiếng cuộc lẻ bầy...Kêu khắc khoải đếm từng giây nỗi nhớ!


Tình ca với biển
gùi trên lưng trĩu nặng gánh yêu thương mang tình mẹ Âu Cơ anh về bên cánh sóng cha Lạc Long Quân đón chào cơn gió lộng cười hả hê tung vạt nắng trưa hè túi sắc hương đằm thắm dải sơn khê rơi vương vãi dọc ven bờ cát trắng


Hạ về
Một đời săn đuổi không gian Lãng quên ký ức mênh mang gió lùa Hạ về cánh võng đong đưa Tiếng ve hun hút tiễn mùa Xuân đi….


Đừng nhắc tên tôi
"...Xin em đừng nhắc… tên tôi làm gì..." Đời tôi tan nát còn gì cho em..? Hãy lau giọt lệ hàng đêm Em ngồi trăn trở bên niềm nhớ mong! Em ơi… Hãy tắt lửa lòng
