- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Giao mùa
gió Đông thăm thẳm vòng quanh núi cây lá trở mình rúng canh khuya vài hạt sao trời rơi thảng thốt vào đêm sương lạnh chuyển giao mùa... vươn tay khép cửa màn nhung nhớ


Vẫn là em
.......vẫn là em ánh mắt long lanh tóc vờn xanh nắng hương đồng nội tỏa hiền hòa sâu lắng nhẹ nhàng tan nơi thoảng gió tháng Mười mãi lao đao trong tất bật dòng đời


Tiễn một chuyện tình
tiễn một chuyện tình như tiễn lá vàng rơi... gió lung lay giữa mảnh đời đơn độc cây tiếc nuối run run nghèn nghẹn khóc thương lá xa cây phiêu bạt chốn phong trần


Nỗi đau mùa thu
Thu ơi… đâu mảnh trăng vàng Đâu làn mây trắng mơ màng dần trôi Xanh xanh biển nối chân trời Lá bay thao thiết đâu rồi hỡi Thu! Nghênh ngang bão tố mịt mù


Lời tự tình mùa thu
Rủ nhau về giữa thiên nhiên, Lãng quên cõi tạm ưu phiền suy tư. Lá vàng xao xuyến gọi Thu… Sông Ngân mây xám mịt mù cô liêu!


Giấc mộng sang thu
vắng đìu hiu quãng đường mưa tháng bảy lép nhép bùn nhão nhẹt dính đôi chân gió sụt sùi mây nổi sóng sông Ngân cây trút lá lộ thân trần run rẩy... mảnh trăng non cố ngoi lên vùng vẫy chút sáng mờ vần vũ chốn hư vô


Chia tay giấc mộng trưa hè
Chia tay giấc mộng trưa Hè, Nắng thôi trút lửa tiếng ve nguội dần Phượng chưa vơi nỗi phân vân Nhẹ buông xác pháo cuối sân nô đùa...! Hè ơi...mệt lắm hay chưa?
