- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Đêm Nha Trang
ta hò hẹn khi đêm vừa chơm chớm hai đứa mình lên đỉnh sóng giăng câu kéo vầng trăng đang lưu lạc nơi đâu lên tạo dáng khoe sắc màu với biển cong cong nét bờ cát vàng uốn liệng


Tìm điệu ca dao
Anh đi tìm điệu ca dao Mênh mang câu ví, ngọt ngào lời ru... Đêm đêm tiếng sáo vi vu, Hồn trăng run rẩy… ngẩn ngơ say tình..! Anh đi tìm lại bóng hình Của ngày thắt sợi tơ tình mảnh mai, Câu ca sâu thẳm, u hoài ...


Em còn nhớ
Em còn nhớ bản tình ca dang dở, Phút thẫn thờ trong nỗi nhớ bao đêm.. Những vần thơ chắp nối chẳng đặt tên, Hay năm tháng...đã vội quên điều đó...? Anh chợt nghe lời đò đưa trong gió, Khúc dân ca sao da diết nao lòng...


Bâng khuâng
Chợt nhớ Hạ xưa… một gã khờ, Ôm chùm hoa phượng đứng ngẩn ngơ, Thả hồn vô định theo cơn gió... Xao xuyến, bâng khuâng phút đợi chờ..! Trống trường đã điểm giờ tan lớp, Đợi người… nhưng cứ giả làm lơ.


Tôi chọn
Tôi chọn nhé… người đàn bà đã cũ... Bụi thời gian che phủ tuổi xuân xanh Da ngọc ngà ngày ấy đã khô hanh Và tuổi trẻ đã buông mành quá khứ... Ôi nét đẹp người đàn bà rất cũ,


Xa lạ
Tôi với em...hai phương trời cách biệt. Vần thơ em…cứ nồng nàn...tha thiết.. Gợi tâm tình...như đã biết từ lâu! Khóc chi em cho khóe mắt hoen sầu...? Tôi khắc khoải một niềm đau khôn tả!


Từ nay
"...Biết nhớ em nhiều...cũng thế thôi..."! Khúc tình xưa xao xuyến bồi hồi Thả hồn theo giọt cà phê đắng! Để lời thương nhớ nghẹn trên môi...! Nhớ vầng mây tím trôi hờ hững! Nhớ làn gió nhẹ… thoảng chơi vơi
