- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY
Không biết để đâu
Tất cả sương mù tím lạnh trong sớm mai Tất cả những lời im lặng không thể thổ lộ Tất cả những gì đã quên Tất cả những gì đã mất Thời gian trôi Quá khứ bất biến Tôi không biết cho nó đi đâu
Cơn gió bay từ biển nhớ
Sáng nay Họa Mi buồn không hót cánh ướt mưa, lướt thướt chuyển cành mắt long lanh tròn, chim muốn khóc xuân đã đi rồi, sao hạ đến mong manh! Một góc vườn như vẫn thèm xanh
Đi
Tôi cứ Khoảng đời nào lóe sáng cho tôi?đi, dọc con đường mòn mỏi Tôi cứ đi, về hướng xa xôi Thời gian trôi, hẹp hòi theo vách đá Lòng đơn côi từng cơn thét gọi
Sóng ngầm
Tiếng thơ hay tiếng lòng em? * Câu anh hỏi còn rung trong tiềm thức. Có những lúc lòng em như giọt nước chảy vào hồ sóng sánh thi ca Có những khi như biển cả bao la
Cảm
chìm trong ánh lửa lẫn vào hoa lục lam vàng tím tan vào máu hơi thở nhuốm màu thơm mùi rượu thế giới diệu kỳ chỉ riêng ta lẫn vào ánh lửa
Con là
Con là nắng cho ngàn hoa đua nở Con là mưa cho lá biếc một màu Con là nhạc cho đời ngân tiếng hát Con là con cho mẹ biết ngọt ngào
Con gái mẹ
Mười năm trước con dựa trong lòng mẹ Nắng cuối chiều cười trong ánh mắt Có phải chăng hai tim cùng nốt nhạc Bập bùng, con sóng Ý lăn tăn Tuổi thơ trôi nhanh, mẹ và con ở lại