- NGUYỄN PHƯƠNG THỦY
Em là cát
Gió ào ạt như người giận dữ Tạt sóng xô cây chẳng vị tha Mây hoảng hốt tìm đường xa chạy Chồng chéo lên nhau dạt cuối trời!
Hạt ngọc
Chỉ muốn khóc thôi Sao đời lam lũ vậy Không cuốc đất đào mương Không nắng cháy mưa ngàn Mà sao vẫn dày vò đau khổ Những lời mắng ầm ào tru tréo dội Những chì chiết, đắng cay của người vô tội
Nước biển
Rất may mắn tôi được đọc tập thơ CỘI của Trương Minh Hiếu. Bài thơ với tựa đề Nước Biển đã gợi ngay sự tò mò của tôi. Khi nói đến nước biển ý nghĩ đầu tiên là mặn và xanh. Chúng ta từng có “màu xanh nước biển”.
Nhà ông bà
Ngược dòng thời gian tôi về xóm nhỏ Có ngôi nhà ông bà tôi ở đó Nền thật cao mấy bậc thềm gạch đỏ Gió mát ùa về những tối sao giăng Bà têm trầu, cuốn cả vầng trăng
Hồi sinh
Con hỏi mẹ ơi Có phải cánh hoa rơi Là bởi ánh trăng buồn và bình minh không đủ nắng Gió không màu hồng và sương mang vị đắng Ong bướm chẳng về, lá không ấp, không che?
Em nhớ anh
Em nhớ anh Nhớ cả mối tình Mười sáu trăng tròn Tình nồng chín độ Mình yêu nhau Xa nhau Rồi hội ngộ Tình bỗng nồng nàn ấm áp hơn xưa.
Hoa thức cùng trăng trên biển vắng
Đêm khát khao, bầu trời hoa trăng nở Đêm dạt dào, sóng biển kết nên hoa Đẹp lặng lẽ trong tình trao lặng lẽ Biển vô cực buông màn, lưới óng ánh Tân hôn.