- NGUYỄN VĂN THÔNG
Đổi thay
Năm ngoái bàn tay ấy nướng ngô Má hồng, môi thắm, mắt đong đưa Năm nay cũng vẫn lò than ấy Gặp chị quạt ngô mắt ngẩn ngơ
Gặp
Gặp nhau tất cả đã già rồi Bên nhau níu giữ tháng năm trôi Tìm đến với nhau vì cái nghĩa Để lại trong nhau một chữ cười
Khái niệm
Rằng xa, thì thật là xa yêu nhau, ai tính đường xa hay gần Rằng gần, rõ thật là gần ghét nhau khỏi tính chuyện gần hay xa
Nhà tôi
Nhà tôi ở cạnh Hồ Tây Kề bên chùa Bái ngày ngày thỉnh chuông Tây Hồ buổi sáng mờ sương, buổi trưa như một tấm gương soi trời, buổi chiều vàng áng mây trôi,
Hoa quê tôi
Quê tôi có loài hoa Cứt Lợn Cánh liu diu như đốm nắng vàng Suốt mùa đông núp sau bờ dậu Bỗng bừng lên vào lúc xuân sang Tuổi thơ tôi gắn với xóm làng
Nhớ bạn
Bâng khuâng ra đứng lại vào ngồi Mở cửa ngó nghiêng chẳng thấy ai Thơ viết xong rồi nằm tự đọc Trà dư nhạt thếch… Rót ra ngoài.
Trốn
Thơ mắc tội chi phải hứng buồn của người chắp chữ lúc sầu tuôn Thơ ơi hãy trốn ngoài nhân thế chỉ có chữ vui, hết chữ buồn