- NGUYỄN VĂN THÔNG
Giữ lại
Còn lại trăm năm là Tấm lòng Từ bi hỷ xả, sắc trong không Nào ai biết được ngàn năm nữa Trái đất có còn như ước mong
Tinh cầu
Khi ta khóc chỉ là mình ta khóc Trút nỗi buồn ra khỏi tâm ta Khi ta cười xua tan cực nhọc Là lúc niềm vui lan tỏa mọi nhà. Mỗi nụ cười dâng hiến một sắc hoa
Thu về
Bên đường dịu sắc đỏ Khoang trời bớt tiếng ve Báo hiệu Mùa Thu về Mắt ai long lanh thế Hàng Mã vài em bé Chỉ trỏ đồ Trung Thu Kìa chú Tễu lù khù
Tồn tại
Tôi thở cho tôi và cho mọi người Bởi mọi người cũng đang thở vì tôi Hoá ra Sống là khi ta Tồn tại Khi quanh ta còn có mọi người Có một ngày đi nơi xa xôi
Thu ẩm
Thưởng trà hoa cúc với hương thu Chợt tiếng lá rơi gió thổi vù Bỗng nhớ chiều xưa ngồi đối ẩm Bây giờ và mãi mãi còn thu
Cần
Hoa cần nắng để hoa khoe sắc Biển cần sông để biển dâng đầy Anh cũng thế anh cần ánh mắt để anh bay tới chín tầng mây.
Ngáo
Mấy hôm mải đọc sách Quên béng mất làm thơ Người ngác ngác ngơ ngơ Vợ bảo mình bị ngáo. Túm vội được chiếc áo Phăm phăm chạy ra đường