
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Huyền diệu
Đại dương bao la và bí hiểm Xui gió ngu ngơ đem sóng vỗ bờ Mặt trời chơi ú oà với biển Em đấy à. Hiện thực hay mơ Lạc nơi em là biết chẳng bao giờ
Tự ngẫm
Ban mai đứng trước khóm hồng thấy bông đang nở thấy bông đang tàn Thì ra Vô thường đâu chỉ nhân gian cỏ cây hoa lá cũng mang vô thường
Chuyển giao
Tôi chuyển hết những gì từ trái tim tôi Sang trái tim em Người tôi yêu mến Những khắc khoải đợi chờ, những mộng mơ hò hẹn Những hạnh phúc dâng trào và những khổ đau
Họp lớp K1
Ta lại gặp nhau tại Quảng Yên Sông Chanh thơ mộng một con thuyền Chở bao kỷ niệm ngày xưa ấy Đi mãi lại về bến Quảng Yên
Trước tượng Puskin
“Cầu em được người tình như tôi đã yêu em “* Puskin sao lại hóa điên Đi đấu súng với người tình của vợ ** Ông chết Nước Nga sụt sùi,bạch dương trút lá Sông Mát xcơ va ngừng chẩy mấy ngày đêm
Thanh thản
Rồi một lần túm lấy Vầng trăng Rót ánh sáng chẩy vào huyết quản Tim sàng lọc bao điều ân oán Giữ lại yêu thương cho vạn vật cân bằng
Duyên
Phật dạy chúng sinh một chữ duyên Vậy nên thành bại chớ ưu phiền Nụ kia còn phải tùy duyên nữa để nở thành hoa chẳng ngẫu nhiên



