
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Hữu duyên tương ngộ
“Đường về” (*) xa thật là xa Vô vi mà lại rộ hoa Ưu Đàm Con thuyền Bát Nhã rẽ ngang Đậu trên Bến Giác xa làng vô minh. Ô hay cái thói hữu tình
Trở về
Tôi là anh lính phục viên Một tay gửi lại ở trên Cao Bằng Về trường học tiếp mấy năm Tình cờ gặp một búp măng mới vào Da em trắng, dáng em cao
Cá cảnh
Trong bể cảnh cá tung tăng bơi lội Nối đuôi nhau thành những chuỗi sao sa Cứ tưởng mình giữa đại dương vời vợi Nào hay đây là bể cá trong nhà
Bể cá nhà tôi
Mây trong bể nhẹ nhàng trôi Rừng xa thăm thẳm,bầu trời biếc xanh Đầu đàn là Nê ông kinh * Đến Sáo đầu đỏ * uốn mình lao đi Tiếp sau là chuỗi Ru bi * mình đỏ như lửa bơi đi thành đàn
Cha không về
Ngày ấy cha đi mẹ mang thai Rồi ra không biết gái hay trai Con sinh bé tý bằng cái kẹo Chẳng hiểu vì sao cứ khóc hoài Bom đạn nào đâu phân biệt ai Đâu giặc đâu ta đâu tài đâu dở
Lời xưa
Có câu Ái tình giống như độc dược vào máu rồi thật khó đưa ra Lại có câu Đi đêm không thể nào lường trước sẽ gặp người hay gặp phải ma Nên có câu Trồng cây ai chẳng muốn có hoa nhưng rủi may ít khi biết được
Mưa mùa thu
Cứ vô tình mưa rơi triền miên Thời gian như nhớ lại như quên Không gian hư ảo nhoè trong nước Ly rượu lắc lư những giọt mềm Mũm mĩm Mùa Thu mũm mĩm em



