- NGUYỄN VĂN THÔNG
Tứ vô lượng
Tứ Vô Lượng Phật dạy ta Từ, Bi, Hỉ, Xả để mà tu thân Dằn lòng để không hận sân Không ghen tỵ với phúc phần của ai Biết vui niềm vui mọi người
Luận
Gọi là đẹp chưa chắc đã là tốt Lời nói hay chưa hẳn đã thật thà Nên để tránh những điều dại dột Phải đắn đo quyết định lúc đưa ra
Tình nhân
Tiết Xuân ẩm ướt Hương Xuân ngọt ngào Nắng Xuân lướt khướt Gió xuân xôn xao Phố uân lào xào Chen chân vào hội
Nào ai biết được những gì
Trước Tự Nhiên ta chẳng biết gì Mặt trời mọc và tại sao hoa nở Khi sao lặn là ngày rộng mở Trái đất có biết mình đang quay? Ừ nhỉ, có khi đằng đẵng chỉ một ngày
Chân thật và giả dối
Sự chân thật là trân quý nhất Để con người sống tốt như mơ Nhưng giả dối luôn chen chân lấn đất Nước một dòng , sông lại hai bờ Cũng có khi chân thật ngu ngơ Để giả dối tha hồ tung tẩy
Duyên
Phật dạy chúng sinh một chữ duyên Vậy nên thành bại chớ ưu phiền Nụ kia còn phải tùy duyên nữa để nở thành hoa chẳng ngẫu nhiên
Ngẫm
Tự nhủmỗi ngày đọc vài trang sách viết mấy câu thơ thưởng trà ngắm hoa …suy ngẫm Có câu lớn tuổi rồi nên sống chậm ghét yêu đói khổ sang giàu Nhưng có ngày ngồi thật là lâu