
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Chùm thơ 4 câu: Lại tưởng
Cây đợi mùa Xuân mới trổ hoa Nắng đợi Hè lên mới chói lòa Mây đợi trời Thu bay trắng muốt Gió đợi đêm Đông để xuýt xoa
Một mình
Vợ đi thăm mẹ xa nhà một mình lẩn thẩn vào ra một mình ti vi hết các chương trình thể dục hết kiểu vặn mình, giơ tay. Thế mà mãi chẳng hết ngày
Sợ quên
Các cụ sợ rằng con cháu quên đã làm nắp thạp cảnh giao duyên mênh mông biển rộng buồm giang cánh bến đậu ngàn năm vẫn đợi thuyền
Thung lũng hoa
Ở góc Hồ Tây thung lũng hoa nồng nàn hương sắc nắng chan hòa Tình nhân thủ thỉ hồng đôi má vạn vật lặng im gió xuýt xoa
Tan
Trời xanh ngát đã tan vào nước để bây giờ biển biếc một màu Em mỏng manh nào ai biết được anh chẳng còn gì khi hai đứa nhìn nhau
Gió
Gió làm gì đấy hở Giời mà luồn mà lách khắp nơi tung hoành lật tung những mái nhà gianh xé toang rào giậu bẻ cành xô cây
Uống rượu với ruồi
Làm cơm đón khách qua nhà khách đâu chẳng thấy chờ ba bốn ngày Nhặng ruồi được dịp no say thôi thì cùng với tụi mày chung mâm



