
- NGUYỄN VĂN THÔNG

Thưởng trà
Nhâm nhi ly Thiết Quan Âm* Hương đồi nhè nhẹ như gần đâu đây Nâng ly trà quý trên tay Thương người mưa nắng đêm ngày bón chăm
Hoa
Chẳng biết vì sao lại gọi hoa Nồng nàn mê mẩn cõi người ta Mát hơn bàn thạch trong như ngọc Nóng vượt hoả sơn trắng tựa ngà Người bảo Giời cho cần giấu kín
Mùa Sưa
Hoa Sưa lại trắng muốt đường xưa Tà áo nhẹ bay gió cứ đùa Hở mảng trời Xuân lung liếng quá Thôi đành nhắm mắt kẻo giời mưa
Ký ức tháng Ba
Đêm buông hoa quỳnh nở Trắng một vùng chiêm bao Chợt như bàn tay nhỏ Thơm đến độ nghẹn ngào Đêm tháng Ba vắng sao Trăng mờ sương se lạnh Hoa quỳnh giang đôi cánh Lấp lánh miền hư vô
Khát vọng
Khát vọng non sông khát vọng đời Người người hạnh phúc khắp muôn nơi Non sông gấm vóc cây đâm lộc Dân tộc quang vinh mãi rạng ngời
Xuân
Như thế là Xuân đến thật rồi Nụ Xuân he hé ở trên môi Nắng Xuân luồn lách qua cành lá Gió đến cùng Xuân với chuỗi cười Có thể mai này Xuân sẽ xa
Tự ngắm mình
Trong gương chợt bất thình lình xuất hiện một lão nom kinh cả người hàm răng chưa nói đã cười môi thì cong tớn mắt thời nheo nheo



