- Sáng tác mới
Em tìm anh trong khoảng trời xanh Chỉ có dạt dào mây bay cùng gió. Em tìm anh của ngày xa xưa đó Chỉ có giày vò cuộn trái tim đau. Em tìm anh của nụ hôn dài sâu...
Hoan nhớ như in sáng ngày 10/2/1960, anh lên đường nhập ngũ. Đêm mẹ không ngủ. Hoan nghe tiếng mẹ ho và trở mình liên tục. Dù tự tay viết đơn tình nguyện nhưng Hoan vẫn không khỏi bồi hồi. Anh không chợp mắt được, lòng bộn...
Lại chuẩn bị vào trận mới. Đêm chiến trường những khoảnh khắc im tiếng súng, dường như sâu hơn. Cuối trời, trăng đầu tháng đã lên. Trăng cong cong, mềm mại như cánh diều bàng bạc. Ánh trăng dịu mềm lay động những bóng lá lao xao. Đêm trăng ở rừng huyền ảo quá!...
Lê xiết chặt tay Hoan rồi xốc lại cái ba lô trên lưng. Hoan nhìn theo Lê cho đến khi bóng áo xanh màu lá rừng của anh khuất hẳn. Hoan lục tìm lá thư cũ của Lê gửi cho mình vài tháng trước. Đọc lại, Hoan càng quý trọng Lê hơn. Hoan gấp lá thư của Lê bỏ vào túi áo, lòng nao nao. Thương anh Lê quá!...
Tôi đã đọc khoảng 500 tập thơ cổ kim Đông Tây, hiện đại, hậu hiện đại, đương đại đủ cả. Năm 2015 khi được chị tặng tập thơ này, tôi chăm chú đọc ít nhất là không bỏ sót từ nào. Tuy nhiên ấn tượng chung là khó nắm bắt. Rất nhiều những cái khác trong cách thức diễn đạt, ở ngay đơn vị từ, cụm từ....
Chợt ngơ ngác Thấy đầu mình bạc trắng Thấy bàn chân cũn cỡn Chạy lon ton Theo vết bùn ai vừa lên bến nước Sông La xanh Xao xác tiếng ru buồn......
Đã gần đến tết, năm nay đã là năm thứ 5, Hoan xa nhà. Cứ mỗi độ tết đến xuân về, lòng anh lại bộn bề bao nhiêu nỗi nhớ nhà. Chiều nay nhận được thư, thì ra, mấy lá thư trước, gia đình gửi vào đều thất lạc....
Trong cuộc sống có được người bạn tri kỷ mới thật là trân quý! Tri kỷ cũng như một thứ tình cảm ấm áp không lời, một thứ đồng hành giản dị nhưng quý báu vô ngần....
Tôi đến Casablanca vào một ngày đông lạnh, sau 30 tiếng đồng hồ kể từ lúc rời Hà Nội, lòng chênh chao nỗi niềm trống vắng. Có lẽ đây là chuyến đi công tác không mong đợi nhất của tôi trong những ngày cuối năm,...
Ngày xưa nghèo nhưng cũng có cái sướng thật. Ví dụ như chuyện học hành ý. Mình học 5 năm cấp một, 4 năm cấp hai mới thấy có 1 lần phòng về dự giờ văn cô Quí hồi lớp 6,7 gì đấy. Cấp 3 không lần nào luôn....
Chốn người thường ngước mắt lên Trên Thiên Quốc rực cõi tiên chói lòa ! Lung linh cung điện ức tòa Nhà ta ta ở, nhà ta ta về... Nhớ khi ở chốn u mê Sân si mê đắm, vụng về đường tu !...
Một lần ngồi trong công viên, con gái mình nói rằng, cái môn nó sợ nhất, vô tích sự nhất, không biết học để làm gì là môn Văn. Nó nhìn thẳng vào mắt của mình và lí nhí: "Con nói thật, Ba có buồn không?"...
Tôi sinh ra ở đồng đất Thái bình nơi cánh đồng ngọt lành hương lúa và bình yên chấp trắng những cánh cò. Hơn nửa đời lập nghiệp ở phương Nam nồng nàn nắng, nồng nàn mưa và gió, tình yêu, nỗi nhớ, lòng biết ơn Thái Bình vẫn là mạch nguồn thao thiết chảy trong sâu thẳm hồn tôi....
Nếu không tình cờ đọc được bài Mã thơ Bùi Việt Phương của PGS.TS Phùng Gia Thế trên Facebook, chắc tôi còn tiếp tục chịu thiệt thòi dài dài bởi không hiểu vì sao những bài thơ hay như thế mà không chịu đến với một người yêu thơ, “thuộc thơ bạn hơn cả thơ mình” như tôi....
Anh tôi ra đi đã gần một năm, tôi vẫn phải cố mãi mới có thể kìm nén cảm xúc mà viết ra những hồi ức này trong nước mắt. Nhớ về anh là cả một vùng yêu thương yêu kính, biết ơn… ngập tràn trong trái tim tôi....
Hành trình trăm năm, Chỉ trong nháy mắt. vật vã luân hồi, Ngàn năm bóng én đưa thoi… Vạn năm ta đợi, Triệu năm vẫn chờ. Bao nhiêu gương mặt người, Cứ quen rồi lạ. Ngã bảy ngã ba,...
Năm 2014, mình ở châu Âu một thời gian, do đi học nhờ tiền học bổng chính phủ, cũng vặn vẹo mãi, may mà phỏng vấn và bài thi được Top 1 (theo lời bà giám đốc chương trình, chứ lúc đầu cũng không có suất cho mình, vì suất của mình là loại thi thử suất dư)....
Tôi quen chị Lê Phương Liên qua một người bạn, sau này chị gửi tặng cho tôi tập thơ “Độc Thoại Sen” do NXB Hội nhà văn ấn hành vào cuối năm 2019. Tôi còn nhớ trong một lần trò chuyện cùng chị, tôi có nói rằng thơ chị có khuynh hướng của sự hiện đại trong cách tân ngôn ngữ....
Có một cô y tá Chụp được chiếc ảnh này Với những dòng mô tả Cô chia sẻ trên Phây: "Bệnh nhân này nhập viện Đã hai mươi ba ngày Người nhà không ai đến Chăm nom cụ già này..."...
Bể dâu không nhất thiết là chiến tranh, đôi khi chỉ là những biến động đủ để lòng người tỉnh ngộ. Trải qua một cuộc bể dâu, chứng kiến sự vươn lên vượt qua vất vả, chứng kiến sự chuyển đổi trước mọi khó khăn,...
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!