- Sáng tác mới
Có một buổi sáng thức dậy, lấy nước đánh răng, vô ý để nước rơi tung ra từ cái gáo nhỏ, rơi xuống mảnh đất phía sau chum, những hạt nước rơi trúng đầu một cái hạt đang đội mầm nhô lên....
Tôi xin mượn câu thơ của Phạm Hồng Oanh để làm tiêu đề cho bài viết này, bởi trong bài “Hạnh phúc” có hai câu được coi như phương ngôn dẫn dắt chị trên con đường sáng tác văn học:...
Đêm Sa Pa, chợ tình hay cõi mơ? Quán cóc lô xô ô xoè như nấm Bắp ngô non đượm nồng than ấm Tiếng lao xao đây đó mời chào....
Hãy mang Đà Lạt về cho em Bằng chùm hoa Ti gôn sắc hồng như máu ứa Chút nắng mơ màng ru sóng hồ Than Thở Tiếng gió rì rào tha thiết giữa ngàn thông....
Ngày xưa ở một bãi nhỏ heo hút mom sông Hồng cuối tỉnh Nam có hai cha con một lão nông sinh sống. Người cha tên là Trung Đình, thời trẻ đã đỗ đạt thăng quan nhưng do vợ mất sớm ông cáo vua về quê để làm tròn bổn phận với cha mẹ tổ tiên và chăm sóc cô con gái bé nhỏ....
Có một câu hỏi, con người đã và đang tồn tại qua bao nhiêu thiên kỷ trên trái đất? Văn học nghệ thuật cũng đã hiện diện qua bao nhiêu niên đại trước đời sống xã hội con người. Trong dài xa, trong biến thiên của vũ trụ rộng lớn, văn học nghệ thuật liệu còn chăng trên dặm dài đãi lọc?...
Xưa, Có người mỗi ngày Nghe bước chân em đi về trên phố Gấp gáp hơi thở Gấp gáp bóng hình Lạnh trở mình Thương mỗi tiếng giầy khuya....
Tôi trở về thăm lại “bến đò” xưa Ngôi trường cũ nay đã thành kỷ niệm Giọt nắng cuối hè gợi niềm yêu mến Nhớ tiếng trống trường, nhớ bạn, nhớ thầy cô....
Nếu một ngày giữa dòng đời hối hả Mệt mỏi dặm dài, em hãy trở về đây Khoảng trời này chim hót, mây bay Gió tinh nghịch buộc tóc em vào nắng Giữa trong xanh, êm đềm tĩnh lặng Ngày xưa lại về, xoa dịu hồn em....
Chợt một ngày miền nhớ lại bước ra Ươm thu chín giữa lòng gió bấc Nghe quá khứ xa xưa thầm nhắc Thức yêu thương luyến nhớ gọi ta về....
Ở làng quê, những câu chuyện mọc lên như hoa dại. Chúng bình dị, mộc mạc, hồn nhiên mọc lên ở khắp nơi: bên hàng rào, viền quanh bờ giếng, dọc vệ đường đi, sát mép những cánh đồng lúa mì, lúa mạch. Không có ai tỉa tót, chăm bẵm chúng. Vậy mà chúng vẫn ngào ngạt hương và thắm sắc màu....
Hạnh phúc không đến từ tiền bạc, không đến từ ngoại hình hoàn hảo, cũng không đến từ những mối quan hệ đẹp đẽ. Nó đến từ những việc bạn làm một cách vô tư, bao dung, từ bi và hòa ái. Nó đến từ chính bên trong con người bạn....
Anh về nơi ấy! Em đã xa rồi! Chỉ còn nỗi nhớ Vương hoài bước chân...
Vùng sông nước miền Tây Nam bộ với hệ thống kinh rạch chằng chịt, hàng năm có mùa nước nổi về, tạo nên những cảnh vật đặc sắc, những sản vật độc đáo, phong phú mà không dễ nơi nào có được…...
Bước chân sao chơi vơi Mà lòng sao bịn rịn Hoa mùa Thu thì tím Mắt thì vời vợi xanh Tay em mềm lá sen Níu hương Thu ở trọ...
Với “tự thức”, nơi “Nơi Quán trọ - Miền sương khói đời người” là gì? Đấy phải chăng, là cõi “vô biên độ” khói sương? Là cả một đại giác mà ta “ngộ” ra cái sân si, ái ố, dục ...? Là tất cả những bóng hình cuộc đời với bao nhiêu dáng vẻ mịt mùng mà ta đang bước đi, đang gặp, đang thấm trải, đang vật......
Em đợi anh suốt những mùa xuân Sân ga vắng mưa phùn rắc khẽ Bước chân mùa kéo chuyến tàu qua Những nẻo đường quen, những miền đất lạ Những giao thừa không pháo không hoa...
Buổi sớm nay Nắng đẹp đến xao lòng Tôi bỗng nhớ những ban mai thuở trước Một phần cuộc đời Có thể nào quên được? Lá me bay mát rượi cả sân trường...
Em là cô giáo mầm non Tuổi còn rất trẻ, mắt tròn mộng mơ Chân son, mái tóc đợi chờ Môi cười, nắng tỏa ngẩn ngơ bao người...
Mùa hè về quê không có giấc ngủ trưa Người mệt bã, vẫn vui đến lạ! Sáng lấy thóc, chiều vội về quẩy rạ Bữa cơm đồng mang kịp mẹ ăn trưa....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!