- Sáng tác mới
Mấy hôm nay trời nóng quá, anh Thái Thăng Long thì bảo người ta chơi ăn quan ở bến Bồ đề, anh Hoàng Linh thì nói chuyện về Chiến dịch Lá mơ giải cứu mà người ta đang xét xử. Người giàu cũng khóc vì Nóng. Nó chả biết làm gì đạp xe đi xem mấy cô cậu học trò nghỉ hè đi thả diều....
Hôm nay, ta tìm hiểu chút tình báo, xem tình báo là gì. Thực ra, đây là kiến thức sơ đẳng đối với ai có học, hay hiểu về chữ Nho. Vì "tình báo" là từ chữ Nho - 情報 mà ra. 情報 (Tình báo), ở Việt Nam, nó là 1 từ ít được nhắc đến. Nếu có thì cũng rất ít, và rất hẹp. Người ta hiểu về nó như là 1......
Tình hình ở Phước Long có nhiều chuyển biến lớn. Ở vùng tranh chấp, quân địch thường càn quét lấn chiếm. Những nơi chúng càn qua, buôn sóc xác xơ. Những vườn điều đang sai bông bị đốt trụi, những ngôi nhà dài là nơi tụ họp của cả buôn cả sóc, nơi đặt những cồng chiêng, những ché, xà Nung quý giá......
Cầm Khúc Hạ yên, chắt lọc từ hơn 30 năm làm thơ của Nguyễn Thành Tuấn, tôi tự hỏi nếu ngay từ những ngày đầu làm thơ mà anh đã tự trang bị dầy dặn các kiến thức về lý luận phê bình văn học như mấy năm gần đây, thì thơ anh sẽ như thế nào?...
Nhất thủy tứ kiến (一水四見 (일수사견). Ở đây, nhất là Một, thủy là Nước, tứ là Bốn, kiến là Sự nhìn nhận. 일수사견(一水四見, nhất thủy tứ kiến) - một loại nước, bốn cách nhìn (한 가지 물을 네 가지로 보다), ý nói cùng một thứ nhưng tùy quan điểm người nhìn mà khác nhau....
“Nhìn lên thì chẳng bằng ai, Nhìn xuống thấy chẳng có ai bằng mình” Tưởng rằng phân biệt trọng khinh, Ai ngờ tiên tổ dạy mình rèn tâm....
Sau những ngày Tết, ngày lễ, ngày kỉ niệm gì đó và ngày rằm, mỗi khi cầm những bông hoa đã tàn ra khỏi nhà mình và mang chúng đến thùng rác, lòng cứ bần thần, nao nao rất lạ....
Con người ngày càng xa rời Tự nhiên. Không những thế, họ nghĩ là họ có thể cải tạo thiên nhiên được. Họ đào núi phá đồi, lấp sông vượt biển... bắt mọi thứ thay đổi để phục vụ cho nhu cầu của con người....
Tôi không phải là người say mê Zalo, facebook, nhưng lũ bạn nhiều đứa đi làm ăn xa mỗi lần hỏi thăm cứ phải Alô..alô... chúng lại chửi là đồ tẩm, đồ cổ, thay điện thoại thông minh đi. Các con cháu tôi cũng khuyến khích....
Khéo đảm: nhọc thân, vụng: biếng lười. Hiền chê: nhu nhược, dữ: ghê người. Giầu sang: ghanh ghét, nghèo: bần tiện. Chăm bảo: tham lam, kiệm: ki bo....
Không chỉ là ngày Tết, mà cả những ngày thường, ngày lễ, ngày rằm, mỗi khi cầm những bông hoa đã tàn ra khỏi nhà mình và mang chúng đến thùng rác, lòng cứ bần thần, nao nao rất lạ....
Con người ta, càng về già, càng khổ. Mà khổ tâm là chính, nhưng người già lại ngại, ít bộc bạch về điều đó, sợ bọn trẻ nó bảo là lẩn thẩn. Trong nhiều điều sợ, người già sợ nhất mình bị vô hình trước gia đình, xã hội....
Đa phần, chúng ta đều nói là ta đang sống. Có người thì bảo, sống khác, tồn tại khác. Có người thì bảo đang sống, thực ra là đang chết dần mòn, mỗi ngày trôi qua là đời ta ngắn thêm một ngày....
Một lần cái nắng say ngà Xô ngày đổ nửa ánh tà vào đêm Để chiều nương cánh gió mềm Tìm ai giăng tím nỗi niềm ngu ngơ...
Sai lời hứa với bạn thì tình bạn bị rạn nứt, sai lời hứa với con thì sự kính trọng hao dần, sai lời hứa với doanh nhân thì làm ăn chấm dứt. Ta thường không để tâm lắm về lời hứa với tự bản thân mình. Nhưng, nếu ta mà không còn tin bản thân ta nữa thì thiên hạ làm sao mà tin....
Thực lòng là tôi chả muốn nhớ tới cái thời ấy đâu vì khổ quá, cái vất vả nhọc nhằn của mưu sinh hằn lên từng thân hình khuôn mặt của các bậc ông bà cha mẹ khi phải lo cho con cháu từng bữa ăn manh áo quyển vở cái bút để đến trường, cái nghèo cái đói cứ như dìm cuộc đời con người trong một thời gian......
Có người luôn nghĩ về việc cũ mà sống, gọi là ôn cố tri tân. Có người thì bảo hãy sống cho hiện tại, chuyện cũ nên bỏ, ngày mai thì chưa tới. Có người thì nói muốn có động lực sống thì nhìn về phía trước vì mọi hy vọng đều ở đấy....
Cũng mười sáu tuổi, chị có vẻ lớn sớm hơn tôi, người dỏng cao, thân hình chị phát triển cân đối, phổng phao, đầy đặn và tròn lẳn là nét đầu tiên ai nhìn thấy dù thoáng qua đều đưa ra nhận xét về chị như vậy....
Một ngày, sư phụ gọi các đệ tử lại. Bởi dạo này thấy lũ đệ tử không bình thường, cứ hay kèn cựa nhau. Lòng chẳng đặng, nghĩ chắc phải tìm cách gì đó, thế rồi sư phụ hỏi bọn đệ tử lại hỏi: "Có chút bánh trong nồi, ba người ăn thì thiếu, nghìn người ăn thì thừa,...
Buổi sáng nay có gì khác lạ. Trời trong xanh nắng vàng rực rỡ. Gió mơn man thủ thỉ bao điều. Bát ngát sân trường dàn hợp xướng ve kêu. Phượng cuống quýt đơm từng chùm hoa lửa....
Nếu kết quả này không như mong đợi, bạn hãy thử sử dụng công cụ tìm kiếm của Google dưới đây!