- Trang thơ

Người thành thật và ông thời gian
Hai người là đôi bạn Một tên là Thông Minh Một tên là Thành Thật Sống với nhau nghĩa tình. Rồi đến một ngày nọ Họ nổi hứng đi chơi Ngồi thuyền ngao du biển Chuyến du lịch tuyệt vời.


Mùa thương
Có một mùa trĩu nặng yêu thương Tình chợt đến như mưa bất chợt Đi. Đi mãi cuộc đời đắng ngọt Cảm ơn mùa mang đến những mùa vui Đừng nhắc chi lúc ngọt lúc bùi Chẳng có gì sinh ra đã nhất


Duyên
Nước cho Đất mịn màng màu mỡ Đất âm thầm dẫn Nước nuôi cây Mùa màng tốt tươi, mùa hoa rực rỡ Đều sinh sôi từ mối duyên này Chẳng biết vì sao có những ngày


Giấc mơ
Trước bao la Mà bàn chân bé thơ không dễ đi cho đến Nỗi tò mò háo hức Khiến tôi mơ thành tí hon Sẽ thành rừng nơi tôi thường gọi bụi cây


Tình yêu
Lỡ uống say cả ngàn vạn ánh mắt Tâm rung rinh cũng vì một nụ cười Không để giấu được tình yêu trước mặt Gặp được người tự phơi rõ mười mươi


Đi tìm lục bát
Ung dung câu sáu đi tìm Vội gì câu tám, nỗi niềm thêm đau Vẫn còn nghi ngại trước sau Thì vần điệu ghép nên câu thêm buồn Đã thông luồng lạch, ngọn nguồn


Thương người ngõ cũ
Em đi về ngõ nhỏ Tóc thơm mùi hương chanh Ta đêm về nhung nhớ Thương vai gầy mong manh Thương con đường đi học Tóc dài vương trên mây Đùa vui cùng ngọn gió Ửng má hồng thơ ngây
