- Trang văn
Chênh vênh
Thứ tư - 10/03/2021 12:02
Thức giấc sớm hơn mọi ngày. Có cảm giác lòng mình mềm đi, như chợt được sống trong nỗi nhớ nhung, giữa không gian xung quanh thật yên lặng, thật là khó tả. Cảm giác này cho mình thấy rằng tâm thái của chúng ta không phải lúc nào cũng bình lặng ấm êm và bất biến. Nó được thay đổi theo từng cung bậc nỗi niềm cảm xúc. Khi tâm thái trào dâng những cảm xúc tuyệt vời, chính là khi chúng ta sẵn sàng tô lên cuộc sống những nụ cười rạng ngời, hạnh phúc. Lúc cảm xúc của chúng ta bị rơi vào cung bậc trầm đau đớn, thì cũng là lúc tâm thái của ta bị những giọt nước mắt ầng ậng, xót xa chen vào. Khi chúng ta buồn, dù là đọc những dòng tâm sự của phái “sâu sắc như cơi đựng trầu” hay của phái “nông nổi giếng khơi”, thì chúng ta cũng tự nhiên thấy không còn cảm giác trống trải nữa. Đó là sự đồng cảm, bởi đã phát hiện mình có thêm đồng minh. Đó cũng có thể là sự tâm tư vì mình biết được phái đối diện đã có những suy nghĩ rất khác về cái nỗi niềm của mình. Tâm thái nào cũng có cả.
Lại “va” phải đôi dòng tâm sự của một vài cơi trầu. Có cơi trầu nhắn tin tâm sự, có cơi trầu viết công khai trên mạng. Lại là những nỗi bực dọc, ấm ức, trống trải…. của mình sau ngày 8/3. Đọc những dòng tâm sự này, thấy thương lắm các cơi trầu ơi. Thương những người mà trong giấc ngủ vẫn tấm tức vì một lý do nhạt như rất thường thường: Sao chờ mãi mà tình yêu của mình không tặng hoa tặng quà cho mình. Sao đến giờ này vẫn là không có gì cả. Có đứa nhắn tin tâm sự: Bao nhiêu năm nay, em tận tụy thế, cung cúc chăm lo cho cả nhà như thế. Mà đến những ngày như ngày hôm nay, đã không có hoa, có quà tặng, lại còn mắng em. Mà em lại là phụ nữ duy nhất trong nhà cơ đấy… Rồi thì, không có quà, có hoa cũng được (vì ngày ấy mà mua hoa mua quà cũng như đốt tiền), nhưng cũng phải nói gì gì chứ. Ghét cái thái độ quá!... Vân vân và vân vân.
Nói gì bây giờ nhỉ. Chẳng biết nói gì và viết gì nữa. Bí!!!!!
Chợt nhớ đến bài hát “Chênh vênh” của Lê Cát Trọng Lý:
“Thương em anh trèo non cao
Mua mưa thâu mây tan mệnh bạc
Thương anh em lội sông sâu
Trôi hương trôi hoa tan phận ngọc
…..
Thương em thương tình đa mang
Yêu trăng ba mươi quên mình
Thương tôi thương phận long đong
Yêu tan mong manh, tan nhật nguyệt
Thương thân”
Bí quá. Chẳng biết nói gì để động viên các cơi trầu cả. Bí khi mà các ca từ cứ vang lên, cứ da diết, nghe như thấy từng giọt nước mắt ầng ậng rơi xuống. Thấy ngần ngật cái nỗi đau đang dội từ tâm can.
Nhớ lại lúc viết bài thơ “Núi và Mưa”. Là cảm giác nao nao, chông chênh đến kì lạ. Gửi cho Giếng khơi bài thơ này để thay cho lời muốn nói rằng mình đang rất ngu ngơ. Nhưng thấy rõ là lúc ấy giữa Cơi trầu và Giếng khơi đã không có sự đồng cảm.
Thì thôi, tự an ủi mình, an ủi các Cơi trầu là tại công việc nhiều quá, nên chúng mình không được “người ta” chăm sóc chu đáo thôi. Giải pháp tốt hơn cả là chúng mình thích gì thì tự thưởng cho mình đi. Và rồi sau đó, quay lưng lại với những dòng đời chật hẹp, để đằm mình vào trong những vần thơ, cho mình được mới hơn, tịnh hơn… Khi viết bài thơ “Thử”, mình đã có cảm xúc như vậy đấy:
Chiều về buông hạt châu sa
Hình như Trời rắc phù hoa thử người.
Thả dây dò đáy giếng đời
Mang đêm dài ngắn thử cơi đựng trầu.
Thử người tãi nắng lên đầu
Ngón tay lỡ nhịp rớt sầu xuống sông.
Cũng đành vít ngọn gió đông
Bẽ bàng ươm đọt trầu không bên chùa.
Đèo bòng cam quýt cớ mùa
Hèn chi chanh khế chát chua tới giờ.
Rèm mây thử sáng trăng mờ
Vén màn đêm tối thử chơ vơ mình.
Mấy đời rau diếp làm đình
Để tình tang cứ tang tình í ơi.
Một lần dò đáy giếng khơi
Thương đời vật vã nỗi cơi đựng trầu.
Mong các tình yêu bình yên nhé, như Mưa đã tụ về thành mặt nước bình yên. Lời chúc của mình cho các tình yêu năm nay chỉ có thế thôi, nhưng là tất cả tấm lòng chân thành và thiện lương của mình, cho cả Giếng khơi và Cơi trầu đấy.
Trần Huyền Tâm
Từ khóa:
cảm giác, cho mình, tâm thái, chúng ta, cảm xúc, những dòng, tâm sự, cơi đựng, giếng khơi, của mình, cơi trầu, tình yêu, không có, nói gì, bài thơ, mình, được, không, thấy, cũng, những, thương