- Trang văn
CÒN DUYÊN
Thứ hai - 29/03/2021 17:14
CÒN DUYÊN
Mỗi lần mở YouTube nghe nhạc, nghe dân ca gã lại nhớ tới Nàng, nhớ bài dân ca quan họ em hát ngày ấy. Nàng không đẹp, có cái miệng hơi hô một chút nhưng eo thon và một đôi mắt đẹp như mắt nước hồ thu đúng như tên Thu Thủy của Nàng. Ngày ấy bọn gã còn mơ màng hào hứng với những bài hát mới như: Điệp khúc tình yêu, vết chân tròn trên cát thì em lại hát dân ca. Ngày ấy trường Y có nhiều ca sĩ hát rất hay như anh Năng K12, chị Anh Thư K7,...và anh Hoá ghi ta nổi tiếng đàn hay chơi bóng chuyền giỏi. Là kẻ lãng tử, gã hay trốn học xem hội diễn, nghe hát xem múa.
Hội diễn 27/2 năm đó Nàng mặc áo tứ thân, đội khăn mỏ quạ. Và độc đáo nhất là cái thắt lưng cách điệu màu xanh Ngọc làm nổi bật cái eo thon thả và dáng vóc tuyệt đẹp của Nàng.
Gặp Nàng trước lúc hội diễn gặp nàng tại hành lang gã lắp bắp: ... em đi hội diễn thành công nhé!
Nguýt xéo một cái nàng nói và cười thật tươi:
- Xem và ủng hộ rồi tặng hoa nữa nhé!
- Ừ! anh sẽ tới, chúc Em thành công.
Buổi biểu diễn thành công mỹ mãn. Bài quan họ em hát thật hay với những tràng pháo tay không ngớt dành cho nàng. Nàng được rất nhiều bạn trai bạn gái và các anh chị lớp trên tặng hoa. Chỉ có gã lẳng lặng nghe hát xong rồi lẳng lặng đi về. … Cũng bởi gã thấy tự ti quá trước giọng hát trời ban và … cái thắt lưng xanh của nàng hôm đó.
Mấy ngày sau, gặp Nàng cùng tay đồng hương của Nàng hôm trước tặng hoa cùng đạp xe về quê, gã chợt nghĩ mình không nói ra, không tặng hoa cho Nàng là đúng. Rồi thời gian cứ thế trôi, chuyện đêm hát ba năm trước gã cũng không còn nhớ đến nữa.
Tối đó gã học ở hội trường về muộn…
Một tiếng gọi từ phía sau làm gã giật bắn mình. Nhìn lại hoá ra là người quen cũ hôm nào:
- Anh ! Chờ em rồi sang viện cùng em. Nàng nói như ra lệnh!
Thì ra nàng trực. Chả biết có chuyện gì quan trọng nhưng gã vẫn lặng lẽ cất sách vở về phòng rồi theo nàng sang viện.
- Em có chuyện này nói với anh
- Chuyện gì thế em. Gã ngạc nhiên hỏi lại.
- Chuyện hát bữa trước ấy. Sao không chúc mừng Em?
- Thì có nhiều người chúc rồi còn gì. Chưa khao ông anh lại còn trách!
Ngồi trước hàng hiên, bên nhành Hoàng Lan xanh mướt tỏa hương thơm dịu ngọt ngào, nàng bắt đầu hát khe khẽ. Trăng 16 tròn vành vạnh làm sáng cả bầu trời đêm, làm lu mờ những ngọn điện trong bệnh viện ngày đó. Nàng bắt đầu hát khe khẽ, không phải bài Người ơi người ở đừng về hôm nào mà một bài khác:
“Còn duyên là duyên ngồi gốc a gốc cây thông. Hết duyên là duyên ngồi gốc gốc cây hồng là hồng hái hoa. Có yêu nhau sang chơi cửa chơi nhà cho thầy là thầy mẹ biết, để rước hoa chứ hoa định ngày. Tính a tinh tính tình tình tinh a hợi à hừ hợi hừ là hứ hợi hừ. Còn duyên là duyên buôn nụ nụ bán hoa, Hết duyên là duyên ngồi gốc gốc cây đa Chứ đa đợi chờ đừng thấy em lắm i bạn a mà ngờ, Tuy rằng em lắm bạn... nhưng vẫn chờ là chờ... người ngoan... Tính a tinh tính tình tình tinh a hợi à hừ hợi hừ là hứ hợi hừ. Còn duyên là duyên kẻ đón a đón người đưa, Hết i duyên là duyên đi sớm để về trưa í trưa mặc lòng. Người còn không, đây em vẫn ớ ơ không em Mà còn không đây em chửa có a chồng,
Đây tôi chửa có ai. ...”
Giọng hát cùng tiếng lòng Nàng nấc nghẹn..:
- Năm tới em chuyển trường, không còn được gặp anh, nhớ lắm đấy.
... Nhưng giờ muộn rồi anh ạ’.
Nàng nói rồi rưng rức khóc ...
Gã bồi hồi nóng ran mặt và cả hai vành tai. Nếu là ban ngày thì chắc Nàng đã thấy hai vành tai đỏ tía của gã. Bùi ngùi...xa xót nhưng vì quá đột ngột nên chả biết nói gì. Nắm tay nàng một lúc thật lâu gã mới thốt lên được vài câu cụt ngủn:
- Thế nào rồi cũng gặp lại ... Trái đất tròn mà!
Trăng 16 tròn sáng vằng vặc, hương hoa Hoàng Lan bát ngát. Làn gió lay nhẹ cây Hoàng Lan làm bóng gã và nàng như vụn vỡ dưới bóng trăng.
Sau hôm ấy Nàng luôn tránh mặt gã…
Ba tuần sau, kết thúc năm học và nghỉ hè. Từ đó gã không gặp lại Nàng nữa.
Thời gian cứ trôi cứ trôi. Cái bận bịu của công việc cùng nỗi lo cơm áo gạo tiền cho bản thân cũng như gia đình cứ kéo gã đi theo sự lãng quên.
Mồng hai Tết năm nay 2021 gã quyết định làm chuyến du ngoạn đi Phượt một mình. Tờ mờ sáng gã đi đến Quy Nhơn ghé thăm làng Phong Quy Hoà thắp nhang trước mộ Hàn Mặc Tử nhà thơ có hai bài thơ Đây thôn Vĩ Dạ và Mùa Xuân chín mà gã yêu thích nhất:
“Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý. Bóng xuân sang.
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi…
Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thì với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây…
Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng...”
Gã bừng tỉnh! Ừ nhỉ, có người có chồng bỏ cuộc chơi, gom vào ký ức những lãng quên của thời gian. Cũng như gã, cứ nuối tiếc Hoài niệm về cái thắt lưng xanh của người hát bài Còn Duyên ngày nào:
“Còn duyên buôn nụ bán hoa
Hết duyên là duyên ngồi gốc cây đa, đa đợi chờ...”
Gã nhớ về cái khăn mỏ quạ, cái thắt lưng xanh thời em chửa có chồng em chửa có ai. Mà hết duyên chứ làm gì còn duyên nữa, dẫu trái đất vẫn tròn và chẳng hề ngừng quay.
Gã phi một mạch trở về Tuy Hoà, dừng ở chân núi Nhạn ghé uống cà phê rồi chăm chú viết.
Nhạc trong quán vắng réo rắt vàng vọt như oán trách,giọng ca Bảo Yến không lẫn vào đâu được:
“Anh còn nợ em
Công viên ghế đá
Công viên ghế đá
Lá đổ chiều êm
Anh còn nợ em
Dòng xưa bến cũ
Dòng xưa bến cũ
Con sông êm đềm
Anh còn nợ em
Chim về núi nhạn
Trời mờ mưa đêm
Trời mờ mưa đêm
Anh còn nợ em
Nụ hôn vội vàng
Nụ hôn vội vàng
Nắng chói qua rèm”
Chiều xuống đã lâu, sóng từ con sông Ba cứ vỗ chân cầu Đà Rằng ì oạp... Từng đoàn nam thanh nữ tú du Xuân đùa giỡn bên đường. Nhìn ra xa xa về phía biển sóng cứ vỗ vào bờ mê mải. Nhìn vào chiếc gương lớn treo trong quán gương mặt nhiều nếp nhăn và mái tóc bạc đã quá nửa, gã bất chợt thở dài: - Đúng là không còn duyên nữa thật rồi.
Và giọng ca Bảo Yến đã về tới đoạn kết:
“ Anh còn nợ em
Và còn nợ em
Cuộc tình đã lỡ
Cuộc tình đã lỡ
Anh còn nợ Em”
Gã nhủ thầm trong bụng ! Đúng, còn nợ Em, nợ một lời chúc mừng và bó hoa ngày hội diễn. Nợ bài hát Còn Duyên em hát? Gã giận mình Giận bởi cái tự ti ngày ấy đã làm cuộc đời của gã lạc mất dải Thắt lưng xanh…
Lương Duyên Thắng