• dau-title
  • Trang văn
  • cuoi-title

Hoa Xuyến chi

Thứ tư - 04/11/2020 09:36



Mùa Xuân, những nhành hoa ban bắt đầu đầu trút những bông hoa trăng trắng tím nhạt xuống rừng, thay bằng những đọt lá non mướt xanh của những ngày sau Tết cũng là lúc chợ tình Khau Vai đã mở. Chợ của những người tình, chợ không phải để bán buôn mà để hẹn hò gặp mặt hồi tưởng.
 

Gã thu xếp công việc nhà, hôn vào trán cô gái út rồi nói với vợ:


- Tôi đi Khau Vai hai ngày nhé mình


Người vợ đang quét sân không ngẩng mặt lên: 


- Mình đi cẩn thận nhé. Tiền bạc nhớ giữ gìn cẩn thận. Nhớ giữ sức khỏe.

Gã cho ngựa uống nước, kiểm tra lại yên cương, đèo sau vài bó cỏ khô rồi lên ngựa lững thững đi.


Cái se lạnh của vùng Tây Bắc làm hắn tỉnh ngủ hẳn. Tiếng cộp cộp của vó ngựa cùng tiếng lục lạc reeng reeng trong buổi sáng miền cao làm cho con đường hun hút giữa rừng thêm bí hiểm.


Còn cách chợ khoảng 5 km gã dừng lại, cột ngựa vào một bãi cỏ gần bên suối, gỡ đồ đạc. Từ từ, chậm rãi, từ cái đàn, nồi niêu, bếp chén bát, quần áo.

Gã chọn một chỗ bên bờ suối có nước róc rách chảy, xung quanh có nhiều hoa dại dọn dẹp cắm lều . Chọn những bông Xuyến Chi đẹp nhất gã tỉ mỉ nhẹ nhàng cắm vào một chiếc bình thủy tinh rồi đặt vào một tảng đá chắc chắn trong lều...Rồi gã hì hục đem mấy tảng đá bằng phẳng đặt làm ghế, làm bàn. Xong xuôi mồ hôi mồ kê nhễ nhại, gã ra suối ngâm mình vào trong nước...


Gã dọn cơm nắm mang theo lên bàn đá ra ăn rồi cưỡi ngựa vào chợ. Mua vài cái pin tiểu vài cây nến và cây đèn sạc và về lại lều. Ngồi bên bờ suối trầm tư, nhìn đàn cá tung tăng bơi lội, mây trời in bóng bàng bạc gã thấm buồn, nỗi buồn của mười năm trước


Vân Chi là một cô gái có giọng hát thiết tha ngọt lịm nhà ở gần chợ Khau Vai. Nhan sắc không mặn mà nhưng có mái tóc dài tha thướt cùng giọng hát đẹp ấm nhất bản. Nàng là cô gái mồ côi cha, nhà rất nghèo không có của cải gì còn nhan sắc lại có phần quá khiêm tốn. Tham gia đội văn nghệ của xã, nên gã và nàng gắn bó với nhau ba năm qua bao mùa hội diễn…


Những bài ca điệu múa trong ánh lửa rừng và những đêm hội làng đã đưa gã và nàng đến bên nhau …


Rồi một ngày gã vào bộ đội vào tận biên giới Tây Nam, nàng ở nhà chung thuỷ đợi chờ. Những lá thư qua cách trở Bắc Nam, những bài hát diễn chung, rồi múa sạp, múa vòng ... nuôi dưỡng tình yêu.  Rồi cách trở, chiến tranh kéo dài, những bức thư liên lạc ngày một thưa dần, rồi không còn liên lạc được nữa


Phục viên trở về, gã về quê ngay! Đến ngay nhà nàng thì không còn ai ở đó nữa... Dân làng nói nàng đã đi đâu không rõ... lại có người nói có thấy nàng trong chợ tình Khau Vai năm trước... 


Ba năm, rồi năm năm, gã cứ đi tìm, hết hội diễn từ xã đến huyện đến tỉnh gã đều tham gia, hay đi xem biểu diễn chỉ để mong gặp lại nàng. Nàng vẫn biệt tăm như chưa hề có mặt trên thế gian, chưa hề có mặt nơi huyện vùng cao này


Một năm, hai năm ba năm hắn cứ mải miết đi tìm.  Thời gian sau những hội làng múa sạp thưa dần, gã chỉ còn giữ cái nếp năm nào cũng tới chợ Khâu Vai vào mỗi dịp đầu Xuân! Lặng lẽ đi rồi lặng lẽ trở về như một chiếc bóng.

Khác hẳn mọi năm, năm nay gã không vào gần chợ để ngủ mà lại chọn một vị trí cách xa thị trấn cắm trại. Chiều tối gã cưỡi ngựa vào chợ xem văn nghệ rồi lầm lũi ra về. Gã thắp nến, pha trà rồi ngồi hát nghêu ngao. Giữa nơi đồng không Mông quạnh, tiếng đàn giọng hát của gã quyện trong sương mù trong ánh sáng nến mờ ảo thật kỳ bí liêu trai. Gã cứ hát và hát đàn và đàn cho tới sáng…


Có tiếng vó ngựa từ xa vọng tới, gã ngừng đàn hát, tắt nến, nhìn ra ngoài.

Bốn người, ba năm một nữ đi theo đường mòn, tay cầm đèn pin cột ngựa cách lều của gã chừng 50 mét rồi soi đèn đi bộ tiếp lên trên núi…


Họ không nhìn thấy gã. 


Tính tò mò kích thích, gã liền khom người đi theo. Từng bước từng bước. Gã cố gắng giữ khoảng cách để không bị phát hiện ra. 


Tiếng gà rừng Ò ó o....! Hắn nép người vì sợ… Không biết những người kia là ai, tốt hay xấu, đành trèo lên một cây cao cạnh đó núp. Từ xa, gã lờ mờ thấy nhóm người đó tập trung làm việc gì đó bên sườn núi. Họ làm gì ấy nhỉ ? Gã căng mắt ra nhưng chẳng thấy họ làm gì... 


Trời mù và sương mù và sự sợ hãi làm gã thấy lạnh buốt. 


Khoảng 1 giờ sau nhóm người đó quay ra và lên ngựa đi theo lối cũ trở ra. Gã tụt xuống đất thật nhanh rồi lặng lẽ đi về hướng mấy người đó tập trung ban nãy. Gã lặng người…


Nơi đó là một ngôi mộ, còn mấy bó hoa tươi, vài gói bánh và những nén hương đang cháy dở. Xung quanh mộ là cả rừng hoa Xuyến Chi cánh trắng muốt dịu dàng nghiêng mình khẽ khàng lay lay trước gió, nhụy vàng còn đang ngậm những giọt sương đêm trong vắt.  Gã nghẹn ngào khi đọc dòng chữ khắc trên đá “Phần mộ người em gái tên Chi”. 


Có lẽ nào... Có lẽ nào lại là Em 


Gã vội vàng quay về lều thu dọn đồ đạc đuổi theo nhóm người lạ mặt kia nhưng họ đã mất hút không còn dấu tích. Quay trở về ngôi mộ gã như kẻ mất hồn. Gã thắp ba nén hương thầm khấn: 


- Nếu là em, hãy sống khôn chết thiêng cho anh biết để hàng năm anh tới thắp hương và đưa em về với gia đình em nhé! 


Trời đột nhiên nổi một cơn gió to rồi mưa trút xuống ào ào. Gã vẫn quỳ trước mộ, chắp tay mắt hướng về phía xa xăm vô định. Mưa to làm trôi đi hiện rõ mồn một phía dưới chân tấm gỗ có ghi ngày mất 14/3/1979 nhằm ngày 17/02 năm Kỷ Mùi. À, nay đúng là ngày mất của người này…


Một năm sau,gã chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn và hai chai rượu sắn. Gã lên sớm một ngày dựng lều ở ngay chỗ năm trước và thấp thỏm chờ đợi…


Mang theo một bó hoa Hồng to, cùng vài nhánh Xuyến Chi, gã sắp đồ ra trước mộ rồi thắp hương khấn vái hồi lâu…


Một ngày rồi hai ngày! Đã là chiều ngày 17/2 âm rồi. 


Nhóm người năm trước vẫn chưa thấy đến. Hai ngày trôi qua, gã vừa tranh thủ bắt cá, nướng ngô làm thức ăn vừa để giết thời gian. Ngày thứ ba sắp hết. 


Chiều xuống ở trên rừng tối thật nhanh...Bỗng gã nghe có tiếng vó ngựa từ xa vọng tới. Thận trọng gã chọn một cây cao gần đó trèo lên


Lần này chỉ có ba người, có lẽ cũng là ba người năm trước còn không thấy người phụ nữ đâu. Trong ánh sáng nhàn nhạt của vùng núi cao, trong lập loè của ánh đèn pin sạc gã nghe rõ tiếng một người


- Chi ơi, anh về thắp cho em nén hương thơm, anh mong em yên nghỉ , ngậm cười nơi chín suối. Đã mấy năm rồi anh vẫn chưa tìm được người thân của em để trả tên em về với đất mẹ quê cha! Anh ngàn lần có lỗi...


Người ấy cầm một khung hình với  bức ảnh đen trắng nức nở khóc...


Nghe tới đó gã vội vàng trèo xuống tới trước mặt ba người lạ...


Làm thủ tục cúng vái xong xuôi gã kéo cả ba người về cái lều nhỏ của gã

Câu chuyện trở về những ngày chiến tranh biên giới 1979. Một cô gái xuất hiện ở đơn vị những ngày mới bắt đầu cuộc chiến. Một cô gái có khuôn mặt rất đặc biệt, một mắt to mắt nhỏ, gò má cao nhưng có mái tóc dài suôn mềm đen nhánh và đặc biệt có giọng hát thật ngọt ngào, quyến rũ. Mấy ngày đầu, mấy anh em trong đơn vị còn cảnh giác ...


Nhưng biết đưa cô ta đi đâu bây giờ.


Rồi tình hình chiến sự mỗi lúc một ác liệt hơn. Chi, tên cô gái liên tục đi về giữa những tiếng pháo, tiếng mìn, hết tiếp đạn cho pháo lại lo cơm nước lương thực cho chiến sĩ. Gần một tháng trôi qua. Cả trung đội chỉ còn 12 người và Chi. Người đàn ông đi tập tễnh hít một hơi thuốc thật dài nói trong làn nước mắt…


“Chiến tranh khốc liệt quá! Rồi buổi chiều định mệnh, hai đồng đội tôi hi sinh. Tôi bị thương vào chân. Chi đã xé tấm áo nâu trên người băng vết thương cho tôi. Loạt pháo từ phía bên kia nã tới. .. 


Phản xạ thật nhanh, Em đẩy tôi ra sau sát vào trong chiến hào rồi chồm lên người tôi. 


Em đã che chở cho tôi và ra đi mãi mãi như thế, như thế…”


Người thương binh tên là Xuyến kia  lấy trong ví ra tấm hình một cô gái đã úa vàng nâng niu vừa kể lại trong tiếng nấc nghẹn của đau khổ và mất mát. 


Sau loạt đạn ấy, tiếng pháo thưa dần.  Hai ngày sau chủ tịch nước ra lệnh tổng động viên.


Ba ngày sau Trung Quốc tuyên bố rút quân với tuyên bố đã chiến thắng và đã dạy cho Việt Nam một bài học. 


Cả Trung đội và Em là 31 người, giờ chỉ còn lại 10 người còn quân địch bị tiêu diệt tới hơn 100 tên và phải rút về nước... Thắng lợi của họ là thế đó. 

Chỉ có còn ba ngày nữa là kết thúc mà em vội ra đi. Để lại tôi đau xót tới bây giờ...


Họ thắp nến, đốt hương trầm và uống rượu đến khuya...


Xuyến cầm đàn lên và hát. Từng lời ca, từng nốt nhạc xé nát tâm can gã:


“Em đi bỏ lại con đường 

Bờ xa cỏ dại, vô thường nhớ em 

Ra đi,em đi bỏ lại dặm trường 

Ngàn dâu cố quạnh, muôn trùng nhớ thêm 

Bỏ mặc đêm dài, bỏ mặc tôi 

Bỏ mặc gian nan, bỏ mặc người 

Bỏ xa xôi yêu và gần gũi 

Bỏ mặc tôi buồn giữa cuộc vui 

Bỏ mặc mưa về, bỏ chiều phai 

Bỏ mặc hư vô, bỏ ngậm ngùi 

Bỏ đêm chưa qua, ngày chưa tới 

Bỏ mặc tay buồn không bàn tay 

Bỏ mặc vui buồn, bỏ mặc ai 

Bỏ mặc chân không, bỏ mặc người 

Bỏ tôi hoang vu và nhỏ bé 

Bỏ mặc tôi ngồi giữa đời tôi“


Gã im lặng ngồi uống rượu. Gã đã nhận ra người con gái kia là ai! Gã và họ sẽ trả lại tên cho Nàng, một người con gái anh hùng hy sinh vì đất nước, vì dân tộc, vì nghĩa lớn và vì tình yêu lớn của Nàng!


Một năm sau, gã, vợ gã và nhóm người năm trước lại tập họp lại nơi bờ suối. Họ cùng trèo lên thăm mộ Nàng. Mộ nàng đã được xây lại cẩn thận bên sườn núi, trên bia đá khắc dòng chữ “Liệt sĩ Phạm Thị Vân Chi“ trang nghiêm thanh thoát.  


Khí trời mùa Xuân êm ả, trong lành. Tiếng chim hót líu lo hoà trong tiếng suối róc rách ngày đêm.


Thoai thoải theo sườn núi, cả một cánh đồng hoa xuyến chi trắng xoá mượt mà lay động tới mãi ngàn thu!


Các bài viết liên quan:

Những tác phẩm cũ hơn:

Những tác phẩm mới hơn:

 
Mời các Tác giả gửi bài cộng tác cho Ban Biên tập Nhà Búp qua hộp thư email: nhabup.vn@gmail.com
Văn phòng Thường trực Ban Biên tập Nhà Búp: Số 24, Lý Thường Kiệt, Q. Hoàn Kiếm, TP. Hà Nội;
Ngoài địa chỉ: www.nhabup.vn, bạn có thể truy cập vào website này qua các tên miền quen thuộc: www.nhabup.net hoặc www.nhabup.com
Website đang được thử nghiệm và điều hành phi lợi nhuận, bởi các tình nguyện viên.