- Văn học dân gian

Voi và Kiến
Voi cậy cặp sừng nhọn Bắt nạt hết mọi loài Một hôm gặp đàn Kiến Nó dậm chân ra oai. - Tránh đường mau! Loài Kiến Bé nhỏ như chúng mày Ta đây chỉ một đạp


Dê đen và dê trắng
Dê đen và Dê trắng Gặp nhau ở giữa cầu Dê trắng vểnh râu quát: - Tránh cho ta qua, mau! - Cầu của chung cả xóm Sao tao phải tránh mày! - A! Thằng Dê đen láo


Rắn dời chỗ ở
Năm ấy Giời đại hạn Cạn nước đầm, ao, hồ Hai anh em nhà Rắn Khó kiếm ăn. Rất lo! Rắn nhớn bảo Rắn nhỏ: “Phải đi khỏi chỗ này Giời này còn hạn nặng


Sự tích nồi thắng cố
Trên vùng cao Tây Bắc Trong một bản người Dao Có hai vợ chồng trẻ Tỉa ngô và trồng đào. Chợ phiên nào cũng xuống Mèn mén rồi rượu ngô Lúc về chồng say xỉn


Tài và bất tài
Trang Tử đi chơi núi Cùng với mấy học trò Thấy một ông chống búa Đứng dưới gốc cây to. “Còn đắn đo chi nữa Sao không chặt cây ni?”“Cây to nhưng gỗ xấu


Giáp Ất tranh luận
Một hôm Giáp hỏi Ất: - Chuông kêu hay dùi, anh? - Chuông lấy đồng mà đúc Đồng mới có âm thanh! - Dùi thì đẽo bằng gỗ Gỗ mà kêu được sao? - Chuông không có dùi gõ


Bán giáo bán mộc
Có một người nước Sở Chỉ rèn giáo mà giàu Giáo ông rèn thật sắc Nhọn hơn bát xà mâu. Đem giáo ra chợ bán Ông quảng cáo thật hay: Đâm cái gì cũng thủng Không tin thì đâm này!
