- ANH VŨ

Tìm nhau
Mặt Trời lặn ở phương Đông, Tràn ngập không gian, ran gà gáy, Xa xa tiếng cu cườm, Gọi ngàn mầm cây nảy, Chồi cứ non tơ theo óng ả tiếng chim...


Điện thoại khuya
Có mùi hương rất lạ, đêm đã vào rất khuya, Ngọn đèn xanh vẫn thức, Tiếng Đồng hồ rạo rực , Không đều như mọi ngày... Bài hát nào rất hay, Nhịp binh boong thật nhẹ.


Chữ Thọ trong văn hóa xưa
Vì sao người xưa nói rằng có Phúc Phận mới có Thọ, Phúc Thọ là quả của Đức. Chúng ta cùng tìm hiểu hàm nghĩa sâu xa này qua bài bình về Chữ "Thọ" trong văn hóa xưa của tác giả La Vinh. Cách đây đã lâu, nhân một học trò đi chúc thọ người quen, nhìn thấy bức trướng người ta treo trong bữa tiệc, rồi chụp được tấm hình từ xa mờ mờ ảo ảo.


Nhạc sáng
Nhạc Thần đang réo rắt, Trầm bổng nhẹ như mây, Hai tay mềm như lụa, Vũ trụ tụ nơi này ... Bao sinh mệnh về đây, Năng lượng ùa rào rạt, Hai tay vuốt mượt êm, Tự nhiên như giọng hát ...


Rụng
Lã chã giọt bên thềm, Mi mắt già cộm ướt. Về với không điều ước, Mà sao còn xót xa? Một đêm nữa đã qua, Gà xao xác gáy sáng, Tiếng nhạc Thiền tĩnh lặng, Mà cứ sao bồi hồi?


Trăng lu
Xoãi hết chân tay giữa sân thượng nhìn mây. Trời nhợt nhạt, Có tí gì như mưa phùn gió bấc? Vèn vẹn một quầng trăng trắng đỏ, Bóng trăng lu, Trăng sần sùi như nắp sò, He hé mở...


Sông reo
Trong xanh sông chở về Trời Phù sa sông chở một thời tuổi thơ Lở bồi đau của hai bờ Dòng xưa đã khuất lờ đờ dòng nay Đằm mình Đoan Ngọ sáng nay Sông loáng thoáng, nước hây hây ngọn Nồm
