- LƯƠNG DUYÊN THẮNG
Một điều ước
Em đã có khoảng trời riêng để nhớ Một mảnh trăng lơ lửng suốt đêm trường Gần đến vậy mà tim anh hờ hững Nhớ về anh lòng quặn thắt cơn đau Gửi cho anh khoảng trời xao xác nắng
Mưa
Mưa ơi đừng rơi nữa Cho ta buồn mưa ơi Sao mưa cứ rả rích Cho hồn ta chơi vơi Hai người đi hai nơi Hai trái tim lỗi nhịp
Người đi tìm dĩ vãng
Tôi là người đi tìm dĩ vãng Nhặt lại tuổi thơ dưới những tán bàng Con thuyền giấy và dòng sông lơ đãng Cánh phượng hồng, trong nắng hạ chia ly
Phiếm thơ tình (2)
Thơ tình tôi viết cho ai nhỉ Nửa để mênh mông nửa để chờ Nửa chờ tôi để trong mơ Nửa mênh mông để bến bờ người thương
Nhớ em
Em xa Hà Nội vào một chiều đầy gió Công viên buồn phủ trắng sắc hoa Sưa Em xa Hà nội một chiều mưa Trời thiếu nắng, phố cũ buồn xao xác Hoàng hôn buông trong nỗi buồn ngơ ngác
Si tình
Thút thít kia à thút thít ơi Chiều xưa, trên phố nhớ vai gầy Có kẻ chân trần đi trong gió Để nhớ về ai, ai biết chăng Phố nhỏ chiều qua mưa giăng giăng
Tự trách
Em đi phố nhỏ bỗng buồn tênh Nhặt cánh bằng lăng thấy chạnh lòng Miên man trống vắng nghe chiều xuống Gió thổi hồn tôi tới nơi nào Đêm về tôi thức với ngàn sao