
- NGUYỄN ĐỨC HẠNH

Trung thu
Trăng năm nay khuyết thiếu Cỗ Trung Thu lại thừa Bởi có những em bé Nằm ngắm cỗ dưới mưa Đau quá thì không khóc Thương quá thì kiệm lời
Truyện ngắn: Trông xác…
Mùa đông năm 197…. Nỗi buồn lo như gió thổi lồng lộng xám phố cổ thâm u. Râm ran từ đầu phố đến cuối phố. Phố cổ dài hơn 3km mà lời đồn có lẽ dài gấp đôi. Lời đồn đã li kì giờ ngậm mưa đông rét buốt, lộng gió mùa đông bắc càng làm người ta rùng mình ớn lạnh:
Nhớ Hà Nội Mùa Thu
Thương cắt nỗi nhớ may áo Cho Hà Nội mặc mùa thu Bao chiếc áo có màu nhớ Sóng hồ Tây viền tương tư Đính câu thơ yêu Hà Nội Lung linh cúc áo trăm màu
Mùa thu không nỡ ra đi
Bóng cúc vàng cuối cùng sót lại Bên hàng rào gào thét “chớ lôi ta …” Hoa mướp vàng tham lam la liếm Đòi tiễn mùa thu sau một tiếng gà Cố nấn ná Thu ta gặm trăng muộn Khoác thơ thu lệch người đứng sân ga
Thử ốm? Ngồi mà ngẫm
Đêm. Ngồi như chó đá Qua bão tìm vầng trăng Bưởi non rụng ao cá Động vỡ cả trăm năm Muỗi đốt chỉ gãy vòi Mưa hắt đầm trang sách Nhân vật khóc nhiều rồi
Giấc mơ đau không kêu…
Bút cũ rích vẫn vẽ vào mây trắng Giấc mơ muộn màng màu của hoàng hôn Giấc mơ bay bằng hai bìa sách Đôi chân gầy tập tễnh vẫn lon xon Người ném đá vì quen ném đá
Tản mạn trong mưa
Trải nhiều sóng gió mới biết: - không phải danh vọng hay tài lộc, bình yên mới là ước mong lớn nhất,hạnh phúc cần nâng niu nhất của con người … Như lúc ta đang ngồi nhìn mưa nghe bão lúc này …



