- NGUYỄN ĐỨC HẠNH

Những cơn mưa tháng Bảy
Những cơn mưa tháng bảy Như vui buồn ào qua Nghe sét như búa giáng Thử bền chắc mái nhà Bạn xa vừa gãy chân Thôi ba chân cho vững Thiên Nhẫn ngập cỏ hoa


Không đề
Tình là một sợi lạt thôi Trước tươi sau héo. Đứt rồi nối thêm Buồn là xanh rêu trước thềm Nhổ rồi lại mọc. Nhớ quên vẫn còn Vui - hạt mì chính tí hon


Biết!
Chiếc lá vàng cọng gãy quá nửa rồi Còn chút xíu bám hờ vào thương nhớ Con sợ lắm gió thời gian khẽ thổi Lá vàng bay về phía mặn lời


Em Ong nâu đừng buồn nữa…
Gốc cây gãy. Thân đổ đè dập gió Tổ ong nằm trong lá ướt chênh vênh Em Ong nâu bay hoài trong thảng thốt Tổ ong vỡ rồi ướt sũng buồn tênh Người như Ong chắt chiu xây tổ ấm


Vỉa hè ngẫu sự
Có một nhà thơ anh nổi tiếng, khi còn sống kể rồi thở dài: - Thơ anh hay như thế ! Bao giải thưởng, bao nhà phê bình văn học ca ngợi, ấy vậy mà hôm đọc ở nhà văn hoá xóm, chỉ vài ba người vỗ tay?! Còn khi tay làm vè của xóm đọc, hàng trăm người nhiệt liệt hoan hô. Chú bảo cái sự thể ấy nó ra làm sao?


Lục bát tháng sáu…
Mưa về tắm gội cho cây Bầy ve đợi mãi đến ngày đồng ca Mít rụng như nỗi nhớ nhà Vừa thơm vừa nát vừa xa vừa gần Cá đàn rạch. Ao bần thần Vũ môn không vượt? Vào sân mệt người…


Nhật ký một chuyến đi
Sỏi ngủ ngàn năm lạnh Nước mài mấy đời rêu? Chè hoang như goá phụ Rụng buồn vào cô liêu Đường mới niềm vui mới Hương trà ướp tóc thơm
