
- NGUYỄN ĐỨC HẠNH

Thương lắm miền Trung
Tiếng kêu trong đêm sắc hơn bảo kiếm Cứa vào đâu mà chẳng buốt sâu? Lùm cây giã gạo. Trâu bơi húc mưa Kêu đau nhiều thế mà nước vẫn về
Hoa Phượng giấu ở đâu?
Hải Phòng mang hoa Phượng đi đâu? Đêm chăn nhung đắp sóng bạc đầu Người còn mặn nữa là kè đá Giọt mồ hôi hoá hạt muối chờ nhau … Hải Phòng chỉ hai mùa :-Thiếu nữ mùa hè - thiếu phụ mùa đông
Diễn ca : - Một thoáng Văn Công Hùng
Một buổi chiều đến Bến tre quốc Mùi thơ văn. Trà thuốc tả tơi Thấy mình gầy như con voi Lạc vào rạp xiếc. Hổ ngồi xỉa răng Kìa văn sĩ nổi danh cả nước
Bỗng nhiên lại thấy bầu trời trong xanh
Bạt ngàn Người- Bụi - Nắng nung May còn một giọt rưng rưng tình người Mổ mắt xong băng kín rồi Bỗng nhiên lại thấy bầu trời rất xanh Ly trà đá hoá ngọt lành
Ru mình - một khúc ru thấm đẫm nỗi niềm
Trong thời đại mà thơ ca ngày càng đa dạng hình thức, nhiều thể nghiệm, thì những tập thơ lục bát thuần Việt, nương vào hồn dân tộc, giữ được hương vị của quê hương đất nước trở nên lay động lòng người và ngày càng hiếm hoi, đáng quý. “Ru mình” với 68 bài thơ lục bát của Trương Minh Hiếu, là một tác phẩm như thế.
Sách
Cắt mình thành những mảnh đời hình trái tim Sức hút hơn nam châm. Hút tất cả những gì khác biệt nhưng đồng thẩm mĩ Nấu tất cả trong chiếc nồi thời gian Lửa cảm hứng thiêu đốt



