
- NGUYỄN ĐỨC HẠNH

Đồi Hổ ở Thái Nguyên…
Con Hổ cuối cùng vuốt mòn cào rách núi Nhai ánh trăng uống một ngụm gió rừng Cỏ cây cháy - những cây roi đỏ Vụt vào đâu lòng chẳng rưng rưng ? Nhìn thế giới không buồn gào thét
Chơi bài với hoàng hôn
Mùa thu không vàng yêu mặt trời đỏ Cát trắng trao thân cho gió .Bay lên trời có xuống được không? Hoa Muống biển càng đẹp càng nói dối Ăn được đâu mà vẫy khách không ngừng … Con thuyền là cây đàn vỡ. Vừa trôi vừa nằm mơ
Chuyện kể về mái ngói và mưa
Có một mái ngói cũ kỹ Lặng ngắm con đường rất xa Ước muốn không chân? Đành chịu … Dõi ai mải miết ngã ba...Mưa không chân vẫn chạy nhảy Nghịch ngợm đồng gần núi xa
Bé ăn mặt trời ngọt lắm
Trong vòm cây ngái ngủ Treo bao mặt trời nhỏ Mùa thu gọi: - bé ơi Mặt trời ngọt rồi đó … Vòm cây Hồng lúc lỉu Mặt trời đỏ đánh đu 1,2,3…bé đếm
Xe Thái Nguyên xuyên mưa vào miền Trung
Nỗi niềm thông thốc bão Tóc bạc đẫm mưa dầm Có bao lời không nói Cứ từng đêm ướt thầm Tri âm trong vùng lũ Đói no đành hỏi trời Vuốt mặt mưa hay lệ Mà buốt vào bờ môi?
Mùa Thu như gái xa về
Mùa thu như gái xa nhà Vẫn eo liễu! Vẫn thật thà gương trăng Thở dài thành sông dùng dằng Bao nhiêu Hồng chín nói bằng mùi thơm Bão qua đường có lầy trơn
Pha ấm trà mời tháng Mười cùng cơn mưa lạnh
Đun ấm nước bằng bếp củi. Đợi nước sôi mở nắp ấm đếm xem được mấy tăm mắt cua? Đêm qua mưa lạnh về. Có tiếng sấm. Chó khôn run lẩy bẩy cào cửa xin vào nhà. Chó càng khôn càng sợ sấm sét. Mày vào nhà thì ai mách trộm? Thôi vào đi! Run đến mức đi không vững thế này?!



