
- NGUYỄN ĐỨC HẠNH

Trường ca Đất nước tôi (chương 7)
Trăm cơn mưa trăm cửa long lanh Đón những đứa con xa trở về Mắt mưa soi mắt người. Mùa vụ chạy qua hớt hải Những mùi thơm đồng bãi ướp mặn giấc tre ngâm Sau vách mưa Mẹ hóa thân Vạc cõng trăm cơn giông Tay níu No tay gạt Đói Vai chồng con vai nội ngoại
Dưới đáy hồ
Hắn đến nhà sáng tác Hồ Xưa khi đã chiều tối. Nhận phòng xong, hắn mở toang cửa sổ, đứng ngắm nhìn mặt hồ tím sẫm trong bóng chiều. Nhà sáng tác chia làm bốn khu: văn, thơ, nhạc, họa, hắn ở khu dành cho các nhà văn. Những ngôi nhà nhỏ nằm rải rác bên mép hồ, tĩnh lặng và biệt lập.
Đêm nhìn ra vườn gặp Đom Đóm
Đom Đóm là lửa của trời Rơi vạn năm đến buồn tôi thì bùng Đom Đóm - mắt người rưng rưng Từ cõi Âm ngóng ngập ngừng cõi Dương
Trường ca Đất nước tôi
Những cánh rừng cháy rực trong ký ức Bỏng không thôi đến tận bây giờ Dáng ngàn cây ngã trong đạn nổ Cắt bi hùng vào những trang thơ Đường Trường Sơn làm bằng mồ hôi nước mắt, máu và bao khúc hát
Nước mắt mặn đến chừng nào…
Niềm vui múa tung tăng bước trẻ Miệng hoa hồng nở những đóa ban mai Bàn tay mẹ cha, ông bà vững chãi Mặt trời cười ấm áp tương lai Tưởng sóng mãi là bàn tay êm ả
Mưa vẽ…
Mưa vẽ vào đêm cầu vồng không tắt Ngày xưa âm thầm kéo hai mi mắt Buổi học cuối cùng Phượng Vỹ bẻ vội Trên cây như lửa. Trên bàn than hồng Mưa vẽ bóng cha run run vách đất
Những cơn mưa tháng Bảy
Những cơn mưa tháng bảy Như vui buồn ào qua Nghe sét như búa giáng Thử bền chắc mái nhà Bạn xa vừa gãy chân Thôi ba chân cho vững Thiên Nhẫn ngập cỏ hoa



