
- NGUYỄN ĐỨC HẠNH

Đi tìm mùa thu…
Anđecxen gặp Pautopxki bên bờ biển Hỏi mùa thu đi đâu mất rồi? Tiếng Lục Lạc vọng ra từ sách cũ Cát dưới chân bỗng thổn thức như người
Vu lan muộn
Nhớ thương không đợi Vu Lan giục Một tiếng kêu thầm giữa thế gian… Mưa chưa uống đã say rồi Người say mưa chỉ nói lời lặng im Biết rằng :- máu chảy về tim Có khi nghẽn mạch cho chìm nổi mơ
Chờ xem duyệt binh
Sông suối rực hồng về Hà Nội Thủ đô- biển đỏ tràn sóng vui Tình yêu? Đâu nói câu chừng mực… Tự hào ? Phập phồng hét - khóc- cười … Thử thách mưa dài giờ đã tạnh
Đợi nhau ở Ngã Ba
Thành phố mình như một bàn tay Những con đường kẻ chỉ tay rất mới Dừng ngã ba cùng mùa thu bối rối Rẽ ngả nào cho bớt ríu ran nhau ?
Trường ca Đất nước tôi (Chương 8)
Mẹ chẳng thể nào nhìn thấy con đâu Dù con về đậu cong cành ổi Cây lá trong vườn níu con bối rối Đom đóm về - những mảnh vỡ sao Băng Nhớ quá con về thăm Ngắm mẹ qua cửa sổ - cửa buồn thiu mắt mẹ
Trường ca Đất nước tôi (chương 7)
Trăm cơn mưa trăm cửa long lanh Đón những đứa con xa trở về Mắt mưa soi mắt người. Mùa vụ chạy qua hớt hải Những mùi thơm đồng bãi ướp mặn giấc tre ngâm Sau vách mưa Mẹ hóa thân Vạc cõng trăm cơn giông Tay níu No tay gạt Đói Vai chồng con vai nội ngoại
Dưới đáy hồ
Hắn đến nhà sáng tác Hồ Xưa khi đã chiều tối. Nhận phòng xong, hắn mở toang cửa sổ, đứng ngắm nhìn mặt hồ tím sẫm trong bóng chiều. Nhà sáng tác chia làm bốn khu: văn, thơ, nhạc, họa, hắn ở khu dành cho các nhà văn. Những ngôi nhà nhỏ nằm rải rác bên mép hồ, tĩnh lặng và biệt lập.



