
- NGUYỄN ĐỨC HẠNH

Không đề
Thời gian - đá mài lặng lẽ Tuổi trẻ lả tả đâu rồi Nhà cũ như tôi già nát Chỉ không biết cười như người Còn - mất sau 50 năm Tiếng gọi vẫn xanh vòm lá Bạn bè như hoa Phượng hồng
Một giấc mơ…
Tất cả đã quay về và đẹp hơn trước Chìm tan trong nước giờ bay lên ròng ròng lướt mướt Những trận mưa huỷ diệt và hồi sinh Gia súc nhân đôi khi trở về Gà đẻ trứng vịt đi theo nhặt hộ Bò đã chết rồi trương phình bờ sông
Thành phố của tôi sau bão lũ
Bão những lưỡi búa lia ngang chặt dọc. Lũ lưỡi thuỷ quái quét qua. Thành phố tổ chim khổng lồ bị phá. Nước - khởi nguồn sự sống? Nước - hủy diệt sự sống đêm nay. Những ngọn cỏ Người ghì xiết vai nhau. Lá có nát vẫn xanh bất khuất.
Tốc ký/Bão…
Mưa là khúc ca buồn của vũ trụ về loài người Về lẽ đục trong, tụ tan, xói mòn vô kể Lụt là sự ngập tràn lòng tham, thực dụng và vô cảm Bao tốt lành bỗng chốc tan hoang Ngồi trong bóng tối thắp nến lên Những giọt ước mong bỏng tay thôi thúc
Chum tương của mẹ…
Mẹ chọn gạo thơm ngón tay gầy Hạt mẩy căng mắt ruộng đồng he hé Mốc lên bồng như mây vàng lông gà con Tưởng bay lên rộm trời tháng Sáu
Uống trà Thái ở Cô Tô
Uống chuông chiều giữa biển khơi Soi đáy chén gặp bao lời lặng im Hình như có một cánh chim Từ trăm năm trước bay tìm hương thơm Trong chén - vũ trụ chập chờn
Đời vịnh nhỏ không yên
Đời người như vịnh nhỏ Núi ngăn ba bên rồi Sóng mài mòn năm tháng Sôi sục đến mệt nhoài Bao con thuyền đã đến Bao con thuyền ra đi Ước mơ thành tàu đắm Hải Đăng gọi làm gì?



