- NGUYỄN NGỌC THẠCH

Lãng đãng chiều mưa
Lãng đãng bóng em Sài Gòn mưa rồi lại nắng Anh ân hận một ngày ta xa vắng Em cứ thầm thì tìm giọt nắng đôi môi Thì lại thôi, bởi xa xôi chỉ là giả thuyết Anh sẽ biết điều mà em đã biết Hai chúng mình


Hạ vàng
Lại... nữa rồi nắng ơi Một lời chưa khép mí Một lời chưa hoàn mỹ Nào ai đổ ra đâu Hoa phượng chớm bạc màu Giọng ve sầu đứt quãng Bởi vô tâm ngày tháng Dẫn hạ về nơi nao


Giấc mơ
Ráng chiều xoãi cánh trôi xuôi buông neo cập bến vào đuôi mắt nàng hoàng hôn rắc sợi tơ vàng Không gian xao động theo làn gió xưa Khung chiều loang lổ giọt mưa


Mưa chiều
Lưng chiều trời đổ cơn mưa Hạt bay hạt rớt nô đùa trước hiên Mây đen phá vỡ muộn phiền Đổ mưa trút bớt nỗi niềm không tên... Mưa rơi nhè nhẹ mắt em


Vào thu
Nhẹ nhàng như chiếc lá rơi Mình ta thanh thản ngắm đời lãng du Trời xanh vừa chớm vào Thu Biến xanh khe khẽ hát ru nắng hồng Hạ vàng tất tả sang sông


Mưa đầu mùa
mưa đầu mùa xẻ đôi chiều bất chợt giọt nắng vàng óng ánh sắc thủy tinh như hạt châu trôi theo gió vô tình mơn trớn nhẹ gội đầu cho đỉnh thác... ríu rít đùa vui lũ chim rừng xào xạc


Đừng giận anh nghe em
Ừ em giận anh gã mù đi ngược lối nhưng trong tim em vẫn đợi anh mà Anh gã khờ cứ dõi mắt xa xa... nào biết cách chăm cành hoa hé nụ ngốc quá nhỉ không biết tâm vũ trụ
