- NGUYỄN QUỐC VĂN
Cái tôi
Quá ngỡ ngàng, tôi gặp tôi Ở chốn cuối đất, ở nơi cùng trời Khi tôi đứng, lúc tôi ngồi Tôi này ngắm, tôi kia cười với tôi
Gia đình
Không ai được chọn mẹ cha Anh em ruột thịt, họ xa, họ gần Quốc gia, tỉnh, huyện, xóm làng Nhà cao cửa rộng, giàu sang, nghèo hèn
Mùng một
Mùng một vuông đất tròn trời Con đò số phận đưa người dọc ngang Khiêm nhường trời xếp đầu hàng Muôn đời số một có nằm ngang đâu
Tết lạ quen
Lạ như Tết mà cũng quen như Tết Hạ, thu qua, đông đến, rồi xuân Năm mới tới đúng khi năm cũ hết Mỗi đời người vừa vơi bớt một năm
Xuân ở làng Thượng Văn
Sáng ba mươi tháng mười một lịch trăng, bố tôi lọm cọm thuê xe lên Biên Hòa thăm ông bạn già vốn là nghệ nhân chuyên vẽ hoa văn trên gốm sứ. Chiều, người về, gọi lũ cháu lễ mễ khiêng từ xe xuống một gốc mai già. Người giữ khư khư trước ngực một bó tranh. Tôi trịnh trọng đặt cây mai vào cái chậu lớn.
Ăn Tết
Về ăn Tết quê để ăn thương nhớ Xanh bánh chưng cùng với đỏ lụa giòbThịt mỡ, dưa hành, nem chua, chả quế Món quê nhà no con mắt đói quê
Lạ xa
Một ngày tàn xuân nhóm chiều mùa hạ Một hoàng hôn thu tan vào sớm đông Một đời người qua bao nhiêu điều lạ Có gì lạ hơn ta lạ chính ta?