- NGUYỄN QUỐC VĂN
Thao thức nỗi niềm quê
Sài Gòn vào Tết chan hòa nắng. Đứng ở ngã tư Nguyễn Đình Chiểu - Nam Kỳ Khởi Nghĩa lúc bị kẹt xe, tôi vô tình ngước lên trời. Giữa hai tàn cây bên đường, không gian chiều ngang như hẹp lại, đẩy cái nhìn lơ đãng của tôi vút lên trời. Trời xanh thăm thẳm sắc bình yên.
Đi tìm cây lá dấu
Thuở nhỏ, có đến mấy lần tháng ba mưa bụi, u tôi dẫn tôi đi theo phường hội. Tôi biết câu “Tháng Tám giỗ cha, tháng Ba giỗ mẹ” từ ngày ấy. Chỉ không hiểu sao người đời lại gọi Bà chúa Liễu là Thánh Mẫu…
Sài Gòn Tết
Sài Gòn tết, tiết xuân như mùa hạ Trời không mây, nắng vàng đất, vàng mai Lá điệp rụng vàng những con đường vắng Lưa thưa người đi chúc tết sớm mai...
Hư ảo
Hư ảo tháng giêng Cành khô lá bật Nụ đơm bông Thắm đất thắm trời... Hư ảo quá Hoa tàn hoa lay lắt Hoa rời hoa Rắc nước mắt xuống đời..
Phiên chợ đời người
Sau Tết, nhằm chiều mồng bảy, tôi vừa giong trâu từ ngoài đồng về tới lối rẽ về nhà đã thấy bố tôi đứng đợi sẵn ở bến nước ven sông. Bên cạnh người, cái cày và cái bừa vừa được đánh sáng loáng, xếp cạnh nhau trên một vạt cỏ xanh.